
Tác giả: Đản Đản 1113
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341529
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1529 lượt.
, đã tắt máy từ lâu…Rốt cuộc cũng đến điện thoại của tôi reo….
Thấy tôi vẫn ngủ gà ngủ gật, anh đứng dậy, lấy điện thoại dưới gối của tôi ra. “Mẹ à? Mẹ tìm Y Y sao? Có việc gì nói sau được không? Cô ấy mệt sắp chết rồi…...” Anh cũng không kiêng dè gì, lời nói của anh có thể khiến cho người nghe suy nghĩ lung tung….
“Điện thoại của con, con không mở máy….Cái gì ạ? Ông nội trúng gió?” Anh ngồi bật dậy…..
Tôi cũng kinh ngạc, buồn ngủ tiêu tan mất…
“Được! Bọn con sẽ lập tức chạy đến bệnh viện.” Cúp điện thoại, anh và tôi lật đật mặc quần áo vào…
Đi ra xe, chúng tôi liền đi về hướng của bệnh viện…
Trong phòng bệnh, ngồi rất nhiều người, ngoại trừ bác gái của anh ra, hầu như còn có đầy đủ họ hàng thân thích…
“Tình hình ra sao?” Anh lo lắng hỏi..
Ông nội của anh lúc này đang đeo mặt nạ dưỡng khí, hai má teo tóp tái nhợt. Kcùng anh đi thăm hỏi ông cụ thì sắc mặt vẫn hồng hào, khoẻ mạnh… khác một trời một vực so với bây giờ.
“Cao huyết áp dẫn đến trúng gió, toàn thân tê liệt, hiện tại huyết áp vẫn chưa ổn định.” Mẹ anh trả lời.
Anh ngẩng đầu nhìn, trên biểu đồ đo huyết áp ghi cao trên 180, thấp dưới 140….quả thật vẫn còn rất nguy hiểm…..nếu lần thứ hai trúng gió, thì……
“Vì sao huyết áp đột ngột tăng cao như vậy?” Ông nội anh huyết áp luôn luôn ở mức bình thường.
“Chuyện của bác gái….con….ông nội con đã biết…...” Ảnh chụp đều nằm trên trang bìa báo chí, hơn nữa còn liên tục nằm trên trang nhất mấy ngày liền, còn nổi tiếng hơn so với ngôi sao.
Lưng tôi ứa ra mồ hôi lạnh….Tôi hình như…..không để ý đến tâm tình của ông cụ…..
“Vậy thì sao? Ông nội vì bà ta mà tức giận như vậy?” Không nghĩ đến Bắc Bắc hỏi một câu lạnh lẽo như vậy.
“Thành thật xin lỗi mọi người, tôi nghĩ người có lỗi chính là tôi.” Trong góc tường, một người đàn ông trung niên nho nhã đứng dậy, vẻ mặt áy náy.
Người đàn ông trung nhiên nho nhã này, tôi đã gặp vài lần…là bác trai của Bắc Bắc…
“Cha! Cha nói cái gì vậy? Có người mẹ như thế, ngay cả con cũng cảm thấy hổ thẹn! Nếu cha muốn ly hôn, chuyện đó cũng thật bình thường.” Một người thiếu niên thanh tú đứng dậy, lên tiếng ủng hộ cha. “Cha của con cũng có cuộc sống riêng mà ông ấy muốn, cuộc hôn nhân này chính là do ông ngoại ép buộc, hiện tại đã đến mức này rồi, nên trả tự do cho cha con đi!”
Cha của thở dài một hơi….
Đột nhiên, ngón tay của ông nội anh giật giật lên, như muốn nói cái gì đó….
Rất nhanh, mẹ của Bắc Bắc ra mặt, tiễn chân họ hàng anh đi ra ngoài, chỉ giữ lại hai nhà bọn họ.
Giúp ông cụ tháo mặt nạ dưỡng khí ra, ông cụ cố gắng hết sức, nói chuyện nghe không rõ, nhưng ý nguyện rất rõ ràng. “Cha…..muốn… muốn….sửa di chúc!....một phân tiền…. một phân tiền…..cũng không cho….đứa con gái chết tiệt kia….”
Có thể nhìn ra, ông cụ đã khổ sở đến cực điểm….
“A Hân, con cứ việc ra đi….là cha…cha không đúng… xin lỗi con….Trên gối nằm của cha có lưu một số tiền cho cha con của con…công ty giao lại cho Bắc Bắc….nó, nó không để ý đến, nhưng bắt buộc nó phải gánh trách nhiệm mà thôi…..”
Quyết định cuối cùng đúng như dự kiến, sản nghiệp của Trầm gia, vẫn chỉ có thể truyền cho cháu đích tôn.
“Cha…..cha biết con không để ý đến tiền….chỉ mong muốn được tự do….” Chân mày bác trai của Bắc Bắc giãn ra thoải mái, dường như đã trút đi ngàn cân gánh nặng…
“Cầm tiền……..nhà ở cũng giao lại cho con….nếu con không muốn, có thể giữ cho…..con của con…..” Ông cụ cố hết sức, nghiêm túc nói.
Cuối cùng bác trai của Bắc Bắc cũng gật đầu…
Ngay cả ngôi nhà bọn họ đang ở cũng giao cho bác trai của Bắc Bắc, đứa con trai khẳng định đi theo cha…Đồng nghĩa việc bác gái của anh ra đi với hai bàn tay trắng
“Bắc Bắc….” Ông cụ gọi anh, Bắc Bắc kéo tay tôi đi nhanh đến bên ông.
“Đã hàn gắn với Y Y rồi à?.....” Giác quan của ông cụ rất mạnh, lần trước tôi và Bắc Bắc đi thăm viếng ông cụ, cho dù chúng tôi đã đóng vai hạnh phúc bên nhau nhưng ông cụ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Bắc Bắc giữ chặt tay của tôi, gật đầu. “Vâng ạ! Cuối năm nay chúng cháu kết hôn!”
“Cháu muốn làm bác sĩ thì…cứ làm….nói cha của cháu….đem….đem cháu dâu của ông…. vào công ty bồi dưỡng thêm…..Con bé đó…..kinh doanh…. Có lẽ……tốt hơn so với cháu…..”
“Vâng, thưa ông.” Bắc Bắc gật đầu, thật là hãm hại tôi mà.
Thật ra anh có dự tính, trước khi kết hôn tạo cho ông cụ một niềm vui, anh sẽ nhận tiếp quản công ty. Bắc Bắc cũng không phải là ham sản nghiệp của Trầm gia, nhưng nếu không xác định ai là người sở hữa rõ ràng thì người đàn bà kia không ngừng có ý niệm muốn chiếm lấy, gây phiền toái không ngừng cho chúng tôi. Cũng vì xảy ra sự cố này mà Bắc Bắc cấm tuyệt đối không cho bà ta xuất hiện.
“Kêu...... Luật sư đến......”
Nói xong câu cuối cùng, ông cụ an tâm, nhắm hai mắt lại, cố gắng nghỉ ngơi, chờ luật sự đến….
......
Bản di chúc cũ đã được sửa lại…
Những người khác đều phải đi làm… nay tôi cùng Trầm mẹ thay phiên nhau chăm sóc ông cụ.
Quan hệ giữa tôi và Trầm mẹ hoà hợp rất nhanh sau đó, mỗi ngày bà đem canh cho ông cụ uống, thì cũng mang một chút thuốc