Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trời Sáng Rồi Nói Lời Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Lời Tạm Biệt

Tác giả: Đản Đản 1113

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341567

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1567 lượt.

ình không đi, mình đang đợi người.”
“Đợi ai?” Bọn họ cùng nhau hỏi.
“Thôi Nhược Hàm, cô ấy ở đây.”
Giang Mạnh Kì chấn động. “Tôi cũng ở gần đây, ngôi biệt thự này đã thật lâu rồi không có ai ở.”
“Mình mặc kệ! Mình muốn chờ cô ấy trở lại” Tôi đem mặt mình chôn ở đầu gối, không muốn làm cho bọn họ thấy nước mắt của tôi.
“Tiểu Đồng, cậu làm sao vậy?” Đại Đồng lo lắng kéo cánh tay của tôi, “Chúng ta đi thôi, buổi tối nơi này vắng lặng quá…hơi đáng sợ.”
“Mình không đi! Các cậu không hiểu, các cậu ai cũng không hiểu!” Tôi nghẹn ngào. “Các cậu ai cũng không hiểu..... Mình muốn tìm cô ấy...... Mình muốn giải thích với cô ấy, mình muốn cô ấy trở về…như vậy Bắc Bắc… như vậy Bắc Bắc…..” Nói đến đó, tôi đã khóc không thành tiếng.
“Tiểu Đồng......”
“Cô ấy có thể ở bên trong, chẳng qua là đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên mới muốn tránh ở trong đó!” Tôi đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi đứng lên. “Đúng ! Cô ấy nhất định còn ở bên trong!” Tôi điên cuồng đập cửa, gọi lớn. “Thôi Nhược Hàm, cầu xin cô ra đây đi, cô nhất định có thể cùng Bắc Bắc thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, cầu xin cô ra đây đi ! Cô muốn đánh tôi, muốn mắng tôi thế nào cũng đều được hết…cầu xin cô hãy ra đây đi….”
“Tiểu Đồng....Đừng như vậy......”
“Không, cô ấy nhất định ở bên trong!” Tôi dùng sức đập mạnh cửa, không để ý tới bàn tay đã bị đâm những mảnh nhỏ đâm vào, máu chảy nhỏ giọt đau đớn.
“Đủ rồi!” Giang Mạnh Kì kéo hành vi tự ngược đãi mình của tôi lại…
“Cậu tránh ra! Đừng động tôi. Chúng ta không quen! Tuyệt không quen biết!” Tôi khóc đẩy cậu ta ra…..
“Tôi thích quan tâm người xa lạ, không được sao?” Cậu ta dùng lực trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó cởi mũ bảo hiểm nói. “Hai người ở đây, tôi đi vào xem sao!” Không đợi chúng tôi có gì phản ứng, cậu ta đã muốn bắt đầu leo lên cửa sắt.
“Giang Mạnh Kì cậu điên rồi à?! Đây là nơi ở cao cấp, sẽ có bảo vệ tuần tra…” Đại Đồng kinh hoảng kêu lên
“Ngồi nhìn hai người khóc chi bằng tôi vô nhìn một chút xem sao!” Tiếng nói cậu ta mất hút sau bức tường.
“Giang Mạnh Kì, cậu cẩn thận một chút, nghe nói mấy căn biệt thự này đều có cài hệ thống điện giật gì đó…..” Đại Đồng hô to với phía trong bức tường.
Không tiếng gì trả lời cô ấy…Tôi ngơ ngác ngây ngẩn cả người…Giang Mạnh Kì, thật xin lỗi ...
Một lúc sau, Giang Mạnh Kì từ trong tường nhảy ra, vỗ vỗ lên bộ quần áo dính đấy bụi …. “Bên trong thật sự không có người, đồ nội thất bị bụi phủ kín.”
Tim của tôi nhất thời lạnh thấu…
“Y Y ! Đừng nóng vội. Tôi đi hỏi hàng xóm một chút!” Giang Mạnh Kì đè bả vai của tôi nói …
Một giờ đồng hồ sau đó, tiếng gà bay, tiếng chó sủa. Có chàng thanh niên không để ý đêm khuya khoắc, xem thường người khác, hết lần này tới lần khác bấm chuông nghiêm túc hỏi thăm … .
“Xin hỏi, bên nhà có biết cô gái tên Thôi Nhược Hàm không”
“Xin hỏi, có quen với Thôi Nhược Hàm không?”
“Bạn của có việc tìm cô ấy gấp, xin hỏi, có gặp qua con gái của nhà bên ấy không?”
“Có thể nói cho tôi biết, nhà bên kia chuyển đi đâu không?”
“Cả nhà di dân đi Pháp?? Xin hỏi có địa chỉ liên lạc không ạ?”
“Không có? Làm ơn đi, còn muốn cái gì nữa…làm ơn, làm ơn đi….”
......
Trong đêm đó, hốc mắt của Đại Đồng đỏ lên.
Hốc mắt của tôi cũng vây….
Giang Mạnh Kì……






Chỉ muốn trốn tránh
Sáng sớm, tôi tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ. Sờ sờ lên hai má lạnh như băng, trên đó tất cả đều là nước. Đại Đồng mặc áo ngủ, vẻ mặt lo lắng ngồi trên đầu giường nhìn tôi…..
“Y Y, cậu khóc cả một buổi tối, ngay cả trong mơ cũng không ngừng gọi tên của anh ấy.”
“Thật không?” Tôi khó khăn lau khô n
“Với bộ dạng này hôm nay làm sao cậu đi làm được, hay là xin phép nghỉ một ngày.”
Nhưng tôi biết anh nói dối, bởi vì anh mặc bộ quần áo trên người giống với ngày hôm qua.
“Em chưa về nhà được, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm.” Tôi cố gắng dùng giọng nói cứng nhắc nói với anh.
“Đi làm? Tại sao không cho anh biết?” Bắc Bắc hỏi rất nhẹ, rất nhẹ, giống như áy náy, ngay cả nói lớn tiếng cũng không có tư cách.
“Ngày hôm qua vốn muốn nói với anh…” Mới nói được nửa câu, tôi và Bắc Bắc đều tái nhợt.
“Ngày hôm qua” ba chữ này giống như là đại kị…Vì thế tôi chỉ muốn chạy trốn.
“Đã muộn rồi, em thật sự phải đi đây, tạm biệt.” Tôi muốn chạy đi thật nhanh….Vừa đúng lúc này …
“Này, Y Y, lên xe đi, tôi đến đây đưa bạn đi làm!” Tiếng động cơ mô tô “rầm rầm” vang lên, giọng của Giang Mạnh Kì vui vẻ vọng tới.
Nghỉ hè, Giang Mạnh Kì cũng đến công ty gia đình làm trợ lí cho Tổng giám đốc. Mặc kệ là vô tình hay cố ý, đối với tôi mà nói đều không có ý nghĩa. Thấy Bắc Bắc cứng người đứng trước cửa, Gianh Mạnh Kì cũng sửng sốt một chút….
“Em, em….phải đi rồi!” Không dám nhìn anh, tôi đi đến bên xe của Giang Mạnh Kì.
Lên xe, đội mũ bảo hiểm, động tác của tôi rất nhanh, tựa như không muốn bản thân mình hối hận…
“Được chưa? Tôi lái xe đây.” Giọng của Giang Mạnh Kì vang lên.
“Ừ.” Tôi gật đầu….
Giang Mạnh Kì lên