XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Đời Bên Nhau

Trọn Đời Bên Nhau

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1342377

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2377 lượt.

đằng sau, dùng đủ mọi loại giọng, rốt cuộc mới hét lớn một tiếng,“Đồng Ngôn!”
Cô bị dọa đến rớt bút, lại chột dạ nhìn lại Cố Bình Sinh.
Một ánh nhìn lướt qua mọi người, rất nhanh đã túm được cô. Đồng Ngôn cúi đầu, oán hận nhìn bài kiểm tra chăm chú, “Làm sao thế?”
Giọng nói Trầm Diêu nịnh nọt đến bất ngờ, “Đồng Vô Kỵ, cho mình xem bài kiểm tra của cậu…”
“…Mình cũng không viết được gì..”
“Đồng Ngôn.”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, hơi lạnh, như là nước của hồ sâu.
Đồng Ngôn khóc không ra nước mắt, im lặng đứng dậy nhìn Cố Bình Sinh, “Thầy Cố.”
Anh im lặng nhìn cô một cái, đi tới cầm lấy bài kiểm tra chỉ vỏn vẹn hai câu, rồi nhìn cô, “Em không biết làm?”
“…Không biết ạ.” Lúc này mà còn nói dối thì… chính là tự tìm đường chết.
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu không dứt, trên đỉnh đầu là âm thanh của chiếc quạt trần đang quy nghe cũng thật vui.
Nhưng mà trong phòng học lại tuyệt đối yên lặng, Cố mỹ nhân phát uy cũng thực đáng sợ.
Sau một thời gian trầm mặc, Cố Bình Sinh mới từ từ thở dài, “Lần đầu tiên kiểm tra như thế này, có lẽ các bạn vẫn chưa quen việc dùng tiếng Anh để phân tích án lệ. Như vậy, Đồng Ngôn, em trả lời tôi một vấn đề, nếu trả lời được thì hôm nay mọi người mang bài kiểm tra về nhà làm, điểm sẽ vẫn đưa vào cột điểm với thành tích như bình thường.”
Mọi người ồ lên, lập tức nhìn chằm chằm vào Đồng Ngôn, ánh mắt vô cùng rực nóng, so với ngày thường còn độc hơn.
Chỉ có sắc mặt Đồng Ngôn càng lúc càng trắng.
“Khái niệm ‘luật trọng tài thương mại quốc tế’ là như thế nào?” Cố Bình Sinh mỉm cười nhìn cô.
Khái niệm?
“Ôi xong rồi…” Có bạn nào đó ở trong góc nhỏ giọng xì xầm, “Đồng Vô Kỵ, ngay cả câu hỏi này mà cậu không trả lời được thì lập tức rời khỏi lớp chúng ta.” “Đồng Ngôn, thành tích bình thường của bọn mình đó.” “Đây là mỹ nhân sát cố ý cho lớp ta một con đường sống đó Ngôn Ngôn.”
Đồng Ngôn khóc không ra nước mắt. Có công phu nói nhảm như thế …còn không bằng mau nói đáp án cho bạn đây biết.
“Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn tôi.” Cố Bình Sinh cười nói.
Mấy bạn sinh viên đang cúi đầu nói chuyện, đồng loạt im bặt, thành thật ngẩng đầu nhìn Cố mỹ nhân.
“Nghĩ xong chưa?” Anh hỏi.
Ruột gan Đồng Ngôn đứt từng khúc, kiên trì nhìn Cố Bình Sinh, “Là ‘Luật trọng tài thương mai quốc tế’…chính là…quốc tế, thương mại, trọng tài…pháp luật ….”
Nước mắt chúng sinh tuôn trào.
Quả nhiên là đồng ngôn vô kỵ, lời nói không có chút hàm lượng kỹ thuật gì cả.






Mọi người đều đang cười, thế nhưng Cố Bình Sinh lại không cười mà chỉ bình thản lặp lại lời của cô, “Quốc Tế, thương mại, trọng tài, pháp luật?” Dưới cái nhìn nghiêm túc như vậy của anh, Đồng Ngôn không thể nói nên lời.
Phía sau có người giơ tay lên, ngẩng đầu nói, “Thầy ơi, em có thể trả lời thay bạn ấy được không ạ?”
Trầm Diêu rút cuộc cảm thấy ái ngại, quyết định tự thú.
Cố Bình Sinh vẫn mím môi, không biết là đang suy nghĩ gì nhưng nhìn qua vẫn như anh đang cười.
Cuối cùng anh lắc đầu, “Không cần.”
Kỳ thật vị giáo sư này cũng rất giỏi, chỉ là nhưng gì mà cô ấy giảng thì cô lại nghe không hiểu một chút gì.
Đồng Ngon thực lễ phép nở nụ cười, “Em nghĩ học kỳ này chính mình sẽ chăm chỉ đọc sách, học kỳ sau lại phấn đấu một lần nữa.”
Cô Triệu cũng không nói gì thêm nữa, lập tức rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của Cố Bình Sinh, không biết đây là ý kiến của anh hay là sự say mê của một vị giáo sư hành chính trong học viện luật, toàn bộ căn phòng được trang hoàng bằng màu trắng, ngay cả vải bọc sofa cũng là màu trắng ngà. Chỉ có chậu cây từ Brazil xanh mơn mởn, sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời.
Câu đầu tiên mà anh nói là, “Em thi vật lý tới 4 lần?”
Trong nháy mắt Đồng Ngon có cảm giác mình đi nhầm nơi, cô là vì Luật trọng tài thương mại quốc tế mà đến đây, không phải vì môn vật lý chứ?
Cô quyết định không trả lời vấn đề này.
Nhưng cần phải dời đi sự chú ý…”Hai người…sẽ không phải là người yêu chứ ạ?”
Có thể vì một người nguyện vọng của người bạn liền quyết định nơi công tác, khẳng định quan hệ của hai người này không đơn giản chỉ là bạn bè như vậy.
Cố Bình Sinh bỗng nhiên giật mình, sau đó lập tức cười rộ lên.
Kết quả đến cuối cùng anh cũng không trả lời vấn đề này, ngược lại chỉ nhằm vào sự xấu hổ kia của cô mà thôi, muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao cô lại thi vật lý tới tận 4 lần. Kết luận vô cùng đơn giản của cô là, “Trời sinh không thể cưỡng cầu, thầy Cố, em từ lúc học cấp 3 đã hiểu được chính mình không thể học tốt môn Vật lý được rồi.”
Cố Bình Sinh uống một hớp nước, “Cần tôi phụ đạo cho em không?”
Nhịp tim đập dồn dập, Đồng Ngôn không nói chuyện.
Ngược lại đi đến ngồi trên ghế sofa, qua một lúc lâu mới nhìn anh, “Thấy Cố, thầy có thể làm như trước kai chúng ta không biết nhau không được sao?”
“Vì sao?”
“EM hiện tại rất tốt, thầy không cần phải quan tâm em đến mức như vậy, em ngược lại sẽ cảm thấy chính mình không được suôn sẻ mọi chuyện cho lắm.”Vố