Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Đời Có Duyên

Trọn Đời Có Duyên

Tác giả: Thập Tam Xuân

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341160

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1160 lượt.

ng. thật ra thì cậu bị vấp ngã, nhưng mà chuyện mất mặt như vậy, tại sao có thể nói ra đây?
Vệ Khang thật là dở khóc dở cười, bọn tiểu tổ tông này, đừng rước lấy thêm phiền phức cho anh! "Doanh trưởng!" Thấy Tất Tử Thần tới đây, Vệ Khang giống như thấy mẹ ruột thân thiết, liên tục không ngừng cầu cứu.
Tất Tử Thần nhìn con trai ướt dầm dề một cái, chợt thổi lên cái còi: "Toàn thể đều có! Bắt đầu chạy bộ! Lượn quanh bãi tập 2000m!"
Lần này toàn thể cũng ngu. Vệ Khang cũng ngu. Đổ mưa to rồi, để cho bọn họ chạy bộ?
"không phải muốn nghịch mưa sao? Vậy thì chơi cho đủ!" Tất Tử Thần dẫn đầu ở trước mặt chạy, những đứa bé không cam tâm tình nguyện cũng phải chấp nhận theo sát ở phía sau, từng bước một dấu chân chạy.
Tả Tả Hữu Hữu tuổi mặc dù nhỏ, nhưng mà từ nhỏ bị phạt chạy vòng mà lớn lên, cho nên đuổi theo ba đặc biệt thả chậm bước chân của thật cũng không khó khăn. Chỉ là khổ cho mấy cô nhóc Thẩm Mộng, vô duyên vô cớ bị tội, tự nhiên không thiếu được xem thường đối với mấy tên đầu sỏ gây chuyện.
Vệ Khang nghe theo doanh trưởng ra lệnh, nhanh chóng bảo ban cấp dưới chuẩn bị canh gừng, đợi cho bọn tiểu tổ tông trở lại, từng người một liều mạng uống hai chén canh nóng mới tính xong việc.






"Nếu bọn nhỏ đều ngã bệnh thì làm thế nào?" Diệp Dĩ Mạt cũng nghe nói chuyện xảy ra lúc huấn luyện rồi, thủ đoạn của Tử Thần làm cho cô chắc lưỡi một hồi. Người này, thật đúng là không suy tính hậu quả, mưa lớn như thế, ngộ nhỡ bọn nhỏ trở về sinh bệnh thì sao? Phụ huynh không tìm tới cửa à?
"Đây là quân huấn, không phải tới chơi. Có thưởng có phạt, không đúng chỗ nào rồi hả ?" Tất Tử Thần nằm lỳ ở trên giường, mặc cho vợ mình nắn vai, tay nghề xoa bóp của vợ anh càng ngày càng tốt, ai yêu rất thoải mái!
Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường, muốn phản bác lại không tìm được lời nói. Lời này của Tử Thần cũng không sai, là bọn nhỏ không nghe quân lệnh trước, anh theo lý trừng phạt sau, huống chi ngay cả Tả Tả Hữu Hữu nhỏ nhất cũng đi theo phạt, người khác nghĩ có lời gì cũng khó nói rồi? Chỉ là --"Anh không sợ con trai ngã bệnh à?" Diệp Dĩ Mạt đấm anh.
" Hai tiểu tử này da dày sao có thể dễ dàng ngã bệnh như vậy được?" Tất Tử Thần nắm tay vợ mình, "Hai người bọn nó bình thường thì có chạy bộ rèn luyện thân thể, điểm này không coi vào đâu. Loại thời tiết này, mùa hè nóng, tắm cũng như vậy. Hơn nữa sau đó anh lại để cho mỗi người đều uống hai chén canh gừng lớn, tất cả đều chạy trở về tắm nước nóng, không thành vấn đề." Biết vợ mình đau lòng cho con trai, Tất Tử Thần cũng dùng nời nói tốt lại. Nếu đưa đến bộ đội huấn luyện, vậy sẽ phải có dáng vẻ huấn luyện, không nghe chỉ huy, đây là đại kỵ.
"Tháng Chín sẽ đưa bọn trẻ đi nhà trẻ rồi, em nghĩ muốn đưa đi đâu chưa?" Tất Tử Thần hỏi. Mặc dù ý tứ của anh là đưa đến vườn trẻ của thân nhân bộ đội đi, nhưng là rời nhà quá xa, mỗi ngày Tiểu Mạt không có phương tiện đưa đón, cho nên vẫn là để Tiểu Mạt quyết định, cô cảm thấy đưa nơi nào dễ dàng thì sẽ đưa đến đó.
. . . . . . . . . . . .
Diệp Dĩ Mạt cắn môi quay lưng lại, người này, ban ngày mà nổi ý xấu! Cái eo của cô!
"Vợ à. . . . ." Người bên trên hô hấp lay động, cũng không biết là trong mộng hay tỉnh.
Diệp Dĩ Mt xoay người, tựa vào trên mép giường thật chặt, cách cự ly ngắn nhìn anh. Năm tháng đối đãi anh không tệ, mặc dù gần bốn mươi tuổi,khóe mắt cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, nhưng mà sức quyến rũ của người đàn ông này, chỉ theo thời gian trôi qua càng làm cho người ta lưu luyến. Màu da cánh tay phân tầng rõ ràng vẫn có lực như cũ, dễ dàng có thể đem hai đứa con trai đồng thời giơ quá đỉnh đầu. Lúc con trai không ở nhà, cô cũng thích để cho anh ôm cô đi về phòng. Anh luôn nói cô quá gầy, cô lại biết, anh cũng chỉ là yêu thương cô không phát triển.
Đều nói đàn ông vừa đến bốn mươi liền dễ dàng phát phì, thế nhưng anh lại không có cái lo lắng này. Mỗi ngày lượng huấn luyện đủ cho anh giữ vững vóc người cơ bụng sáu múi của mình, bình thường về nhà còn thích mang theo con trai chạy vòng ở trong khu, mỗi lần đều làm cho các cô dì vây xem. . . . . .
Cách khuôn mặt góc cạnh như vẽ của anh, Diệp Dĩ Mạt chợt ngây ngốc nở nụ cười. Anh hoàn toàn đúng của một mình cô. Về Lý Tưởng chính là hiểu lầm, sau đó anh cũng thừa nhận với cô rồi, anh nói lúc ấy anh thật rất muốn đem tiểu tử kia đánh một trận, cho dù cậu ta không mơ ước cô, hiểu lầm cũng không được.
Anh giống như là muốn tỉnh, theo thói quen đưa cánh tay ra hướng bên cạnh bao quát, nhưng không có ôm đến người kia theo dự liệu, chợt mở mắt, chân mày nhíu chặt, mãi cho đến thấy khi thấy cô, lúc này mới dịch hai cái, đem lấy cả người cô ôm vào trong ngực, mới từ từ nhắm mắt lại.
Đáy mắt Diệp Dĩ Mạt chợt liền xông lên ghen tuông vô tận. Có một người đàn ông, dù là ngủ thiếp đi, cũng sẽ không quên đưa tay chân lạnh lẽo của cô bưng bít vào trong ngực, có chồng như thế, còn có gì đòi hỏi?
"A, Tất Tử Thần, đời em nhất định là nhận định anh, chờ chúng ta bảy mươi tám mươi rồi,