Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Đời Không Buông Tay

Trọn Đời Không Buông Tay

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134905

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/905 lượt.

Tưởng Chính Tuyền mặt trắng bệch chạy tới, nâng cô dậy, cũng kinh hoàng chưa bình tĩnh lại được: “Liên Trăn, cô không sao chứ?” Liên Trăn lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Mỹ nữ lái xe kia cũng không có xuống xe, cả vú lấp miệng em nói: “Các người còn chưa tránh ra sao! Chó khôn không cản đường!”
Tưởng Chính Tuyền chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta: “Cô lặp lại lần nữa cho tôi!”
Mỹ nữ kia nghiêng đầu liếc cô ấy một cái: “Tôi nói tôi đang vội, còn không mau tránh ra cho tôi. Cô hung dữ cái gì, là chính các người vượt đèn đỏ còn nói.”
Đám người vây quanh bọn họ líu ríu bàn tán.
Người nói: “Mới đây nha, vừa mới là xanh mà.”
Người kia nói: “Hình như đèn đỏ chứ?”
Có người: “Cái BMW kia cũng lao nhanh quá đi . . .”
Lại có người nói: “Dù sao cũng không ai bị thương cả, quên đi, quên đi, hòa hảo phát tài.”
Cũng có người nói: “Gọi 110 đi. Loại chuyện này vẫn là để cho cảnh sát xử lý là tốt hơn,. . . . . .”
Hứa Liên Trăn cũng biết chuyện này khó mà rạch ròi, bọn họ đi là dèn xanh, chính là đi vài bước đã chuyển đèn đỏ. Bình thường mấy xe khác ở tình huống này, tất nhiên sẽ để người đi bộ qua. Nhưng vị mỹ nhân hàng hiệu này lại không xếp vào hàng ngũ đó.
Hứa Liên Trăn cũng không muốn sinh sự, nghĩ nên quên đi, lôi kéo tay Tưởng Chính Tuyền, thấp giọng nói: “Quên đi, quên đi, dù sao chúng ta cũng không sao.”
Tưởng Chính Tuyền lạnh lùng thốt: “Vị tiểu thư này, tôi thấy bộ dáng cô cũng xinh đẹp, nhưng nhân cách đúng là không được tốt lắm. Cho là có một chiếc xe đắt tiền địa vị liền cao hơn người khác sao? Có thể chúng ta địa vị khác nhau, nhưng là luật lệ giao thông cho thấy, khi xe qua ngã tư đường, nhất định phải giảm tốc độ. Nhưng mà xem tốc độ vừa rồi của cô, tuyệt đối hơn 70km, không phải sao? Thế nào, có cần chúng tôi kêu cảnh sát phân xử không?”
Hứa Liên Trăn lần đầu tiên thấy Tưởng Chính Tuyền xụ mặt như vậy, cư nhiên có vài phần giống với vẻ mặt ngàn năm không đổi của Tưởng Chính Nam. Không hổ là anh em một nhà a, nhìn đều lạnh lùng cao ngạo, thực khiến cho người ta không thể coi khinh.
Cô gái xinh đẹp kia bỗng nhiên cười khẩy một cái, đẩy cửa xe ra, xuống xe: “Nói như vậy, là lỗi của tôi phải không? Nơi này có nhiều người có thể chứng minh các người vượt đèn đỏ. Hơn nữa là tôi lái xe tốt, vì vậy mới không đụng vào các cô đó nha.”
Hứa Liên Trăn giờ phút này đã hồi tỉnh khỏi mơ hồ, khuyên Tưởng Chính Tuyền: “Quên đi, hơn một chuyện không bằng ít một chuyện. Khó có thể đem nhiều bằng chứng ra thuyết phục cảnh sát đi? Huống chi chúng ta cũng không bị thương gì, cho dù đi, nhiều người cũng khuyên chúng ta hòa giải thôi. Quên đi, chúng ta không thèm chấp nhặt với cô ta.”
Tưởng Chính Tuyền vốn cũng không phải là người thích so đo. Vừa định đồng ý, đã thấy cô gái kia vênh mặt, hướng mình cười khẩy như muốn thách thức: “Rốt cục có muốn báo cảnh sát hay không?” Tưởng Chính Tuyền giận tím mặt, nghiến răng nói: “Báo cảnh sát.” Dứt lời, lấy ra điện thoại, chuẩn bị gọi 110.
Người chung quanh cũng ồn ào: “Báo cảnh sát đi, báo đi . . . .”
“Cái cô lái BMW này cũng quá kiêu ngạo đi. . .”
“Xem ra phân nửa là con nhà cán bộ . . .”
“Tôi thấy không giống, bộ dáng xinh đẹp như vậy, thật giống với tiểu tam nha . . .”
Cô gái xinh đẹp kia thấy hơn nửa quần chúng phẫn nộ, nhìn điện thoại cao cấp cùng với quần áo hàng hiệu Tưởng Chính Tuyền làm rơi xung quanh, đều là logo không bình thường, khẩu khí liền mềm mỏng xuống: “Thôi được rồi, tôi đang vội, lần này cho qua đi. Như cô nói đấy, ai cũng sai, được chưa?”
Nháo một trận như vậy, tâm tình mua sắm của Tưởng Chính Tuyền cũng không còn hứng khởi nữa, liền gọi điện thoại cho lái xe tới đón.
Cũng may hai người ngoài bị hù dọa, cũng không có bị thương gì.
Tưởng Chính Tuyền ngồi lên xe xong, hồi tưởng lại tất cả vừa mới xảy ra. Nếu không có Liên Trăn lúc quan trọng đẩy cô ra, cô hẳn đã phải nằm viện rồi. Cảm thấy vô cùng cảm kích, kéo tay Liên Trăn, vạn phần chân thành nói: “Liên Trăn, vừa rồi thật sự cám ơn cô, cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi nha, về sau có cơ hội tôi sẽ đền ơn báo đáp.”
Hứa Liên Trăn không khỏi nhịn cười, vén tióc ra sau mang tai: “Nào có nghiêm trọng như cô nói chứ, không sao là tốt rồi.” Lúc đó cô đẩy cô ấy ra cũng thuộc loại phản xạ có điều kiện mà thôi, khi đó căn bản không có ngờ tới gì cả.
Tưởng Chính Tuyền hiểu biết nhìn cô cười ngọt ngào, dùng sức nắm chặt tay cô: “Liên Trăn, cô thích anh của tôi sao? Tôi sẽ giúp cô.”
Hứa Liên Trăn không hiểu tự dưng sao cô ta có thể nhớ tới Tưởng Chính Nam, đành phải cúi đầu không nói. Tưởng Chính Tuyền xem ở trong mắt, thật giống như là xấu hổ.
Con ngươi Tưởng Chính Tuyền sáng bừng lên, nghĩ là mình đã đoán đúng rồi. Cô ta phi thường chủ động nói rất nhiều chuyện về Tưởng Chính Nam với Hứa Liên Trăn: “Anh tôi a, cô đừng nhìn thấy anh ấy lạnh lùng, không thích nói chuyện, kỳ thật ạ, đối với người khác tốt lắm . . . . Khi anh tôi còn nhỏ vì cả nhà chỉ có một mình anh ấy cho nên tất nhiên sẽ thành bảo bối của cả nhà, cho nên khi mẹ tôi sinh tôi