Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Đời Không Buông Tay

Trọn Đời Không Buông Tay

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134871

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/871 lượt.

đang cụp xuống suy tư, cánh mi đen dài tựa như bao trùm tất cả tâm tư của cô. Tưởng Chính Nam bỗng nhiên ngẩn ra, mỗi ngày bản thân hắn vội vàng làm việc gấp rút trở về, chẳng lẽ chính là vì cô sao, sao có thể thế được. . . . . .
Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy mắt cá chân đau đau, vô tình liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mặt trời chiều xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào, dừng ở khuôn mặt vô cùng chăm chú của Tưởng Chính Nam. Cô không biết làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng nơi nào đó sinh ra cảm giác khác thường, vội ngó đi, không dám nhìn kỹ.
Hai người vẫn yên lặng không nói gì như thường. Tưởng Chính Nam đột nhiên hỏi một câu: “Muốn đi ra ngoài hay không?” Hứa Liên Trăn tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khó hiểu.
Tưởng Chính Nam mặt không chút thay đổi cụp mi suy nghĩ, tay vẫn tiếp tục xoa nắn, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi phải đi ra ngoài một chút, em có muốn đi ra ngoài dạo một vòng cùng tôi không?”
Hứa Liên Trăn vẫn là ngây ngốc mà nhìn hắn, không có phản ứng lại, Tưởng Chính Nam thấy vẻ mặt mơ hồ như là cự tuyệt của cô, liền định bước đi.
Người này, luôn thay đổi thất thường khó mà đoán nổi. Trước đây Hứa Liên Trăn bị nhốt tại biệt thự bờ biển, bởi vì biết không có cách nào đi ra ngoài được, cho nên cũng chưa từng có ý niệm muốn đi ra ngoài trong đầu, liên tiếp nửa năm cũng thành thói quen. Chính là hiện giờ cô đã có thể ra ngoài, gần đây chân đau nên không đi đâu được, bên ngoài ánh mặt trời mùa thu có lẽ đang rực rỡ, nghe xong đề nghị của Tưởng Chính Nam, sau khi mơ hồ đi qua không khỏi có chút động lòng.
Vì thế, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, vội thốt: “Có.”
Tưởng Chính Nam dừng bước, mặt mày thoáng chốc giãn ra.






Bởi vì bối cảnh gia đình cho nên Tưởng Chính Tuyền không quen biết với nhiều người lắm. Ngày thường bạn học thấy cô là khách khí ghen tỵ, nhưng chưa bao giờ đem cô kéo vào mấy vòng luẩn quẩn. Cũng có mấy người nguyện ý cùng chơi với cô ấy, nói chuyện làm việc cũng chỉ là muốn lấy lòng cô, khiến cho chính cô cũng cảm thấy chán ghét, bởi vậy mà cũng không muốn kết bạn với bọn họ nữa.”
Ngay từ đầu vào đại học, cô cũng từng nghĩ thầm rằng phải kết giao với mấy người bạn thật tốt, nhưng là chỉ một thời gian ngắn sau cũng dần dần hết hy vọng,
Những cô gái xuất thân từ gia đình có bối cảnh như cô, tốt nghiệp trung học xong thường là đi du học làm niềm vui. Nhưng là vợ chồng họ Tưởng trung niên mới có con gái, chỉ có một viên ngọc quý trên tay là cô, yêu thương có thừa, tự nhiên là vạn phần luyến tiếc, vả lại cũng chưa từng lo đến việc để cô đi tìm việc làm linh tinh gì đó, cho nên tốt nghiệp trung học cũng không cho đi du học nước ngoài.
Kỳ thật ngay cả Tưởng Chính Tuyền cũng không biết nguyên nhân vì sao mà mình thích ở chung với Hứa Liên Trăn, ngay từ lúc ban đầu, thuần túy là vì Hứa Liên Trăn là bạn gái đầu tiên mà anh trai Tưởng Chính Nam của cô dẫn đến ra mắt mình, cho nên cô có chút tò mò với Hứa Liên Trăn, nghĩ muốn hiểu biết nhiều hơn.
Sau lại phát hiện tính tình Hứa Liên Trăn lạnh nhạt bình thản, cũng không vì cô là con gái của ai, em gái của ai, mà liều mạng nịnh bợ gì đó. Cùng Hứa Liên Trăn đi dạo phố mua đồ vật này nọ, tốt thì cô ấy nói tốt, không tốt liền lắc đầu, không có nửa điểm dáng vẻ kệch cỡm cùng giả dối. Vì vậy cô liền thích Hứa Liên Trăn.
Ba người xoay ngang rõ ràng là Tưởng Chính tuyền yếu nhất, đánh tới một hồi, Tưởng Chính Tuyền cũng không còn hứng nữa, liền tán gẫu lần trước cùng đi chơi, nói chờ Liên Trăn khỏe lại, chọn ngày rảnh rỗi cùng nhau đi chơi.
Trong lúc nhất thời chợt nghe được tiếng nói thanh thúy giòn vang của Tưởng Chính Tuyền cùng Hứa Liên Trăn bàn bạc đi nơi nào. Trong nước hay nước ngoài, Âu Mĩ hay là Australia. . . . . . Cuối cùng Tưởng Chính Tuyền cho ra cái kết luận, chạy tới chạy lui vẫn là ở bờ biển chơi vài ngày thích hơn. Về bờ biển, lại tán gẫu là đi du thuyền hay là đi cái gì. . . . . .
Cuối cùng còn nhắc đến chuyện Tưởng Chính Nam và Diệp Anh Chương so tài bơi lội.
Về kết quả lần đấu trước, kỳ thật đến hiện tại Hứa Liên Trăn vẫn còn có chút kinh ngạc, sao Tưởng Chính Nam lại có thể thắng Diệp Anh Chương chứ. Phải biết rằng, người xuất thân từ nghiệp vụ cảnh sát như Diệp Anh Chương, phương diện vận động ai không phải mười hạng toàn năng a. Cho dù kỹ thuật có cao thấp, nhưng năng lực là không thể coi thường.
Tưởng Chính Nam nghe xong lúc sau, thật hưng trí, buông bài trong tay xuống, hướng Anh Chương mỉm cười đề nghị nói: “Anh Chương, hay là chúng ta so tài lần nữa đi” Diệp Anh Chương còn chưa kịp đáp lại, Tưởng Chính Tuyền đã đứng vọt dậy, giơ cằm nói: “Thi thì thi, Diệp đại ca đúng không?”
Diệp Anh Chương ảm đạm cười, từ chối cho ý kiến. Tưởng Chính Nam lôi kéo Hứa Liên Trăn đứng lên: “Đi, cải lương không bằng bạo lực.”
Tưởng Chính Tuyền kéo tay Diệp Anh Chương, cổ vũ anh nói: “Diệp đại ca, lần này nhất định là anh thắng.” Tưởng Chính Nam tức giận lại bất đắc dĩ liếc mắt một cái nhìn đứa em gái