80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Đời Không Buông Tay

Trọn Đời Không Buông Tay

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134854

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/854 lượt.

ều đã không có ý nghĩa gì, không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Tưởng Chính Nam yên lặng đứng, cơ hồ nghĩ bản thân mình sắp hóa thành pho tượng, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng mình đang dần dần lạnh đi, cuối cùng đông lại thành băng.
Không khí áp lực hít thở không thông, yên lặng như tờ.
Khuôn mặt Tưởng Chính Nam lúc sáng lúc tối, Hứa Liên Trăn không nhìn rõ được. Cô chỉ biết khoảng cách giữa hai người lúc này đã là trăm sông ngàn núi.
Chỉ nghe thanh âm của hắn ở trong phòng trầm thấp vang lên, nghe tựa như là lời lẩm bẩm: "Thì ra cô vẫn luôn thích Diệp Anh Chương."
Cô trầm mặc vẫn ngồi tại chỗ, quay đầu, tránh đi ánh mắt hắn. Rất lâu sau đó, mới nghe được tiếng của cô nhẹ nhàng mà vang lên: "Đúng tôi thích anh ấy, không phải anh vẫn luôn biết sao?"
Đúng vậy, người cô thích vẫn là Diệp Anh Chương. Chính mình không phải vẫn luôn biết sao?
Chẳng qua giờ khắc này, Tưởng Chính Nam lại vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, đau đến lục phủ ngũ tạng muốn nứt ra, không nơi nào là không gào thét vì đau đớn.
Khóe miệng Tưởng Chính Nam khẽ nhếch, khẽ cười cười: "Đáng tiếc, hiện tại cậu ta sắp phải kết hôn với em gái tôi."
Hắn thong thả từng bước một tiến lại gần cô, nhất cử nhất động như một con báo kiêu ngạo. Cuối cùng dừng lại ở trước mặt cô. Hắn từ trên cao cúi xuống nhìn cô, giống như bậc quân vương, cao cao tại thượng, cường thế như vậy, không khí giống như đọng lại .
Tay hắn vươn lại đây, ngón tay thon dài hữu lực, chậm rãi đè xuống ngực trái của cô. Lồng ngực Hứa Liên Trăn run mạnh một cái. Sau một lúc lâu, hắn lại từ từ buông ra. Từng bước một lùi về phía sau, một mực lùi đi, lùi ra đến cửa.
Sau đó, Hứa Liên Trăn nghe thấy thanh âm hờ hững không chút để ý của hắn chậm rãi truyền đến: "Vậy được rồi, cứ như vậy đi."
Hết thảy dừng ở đây.
Tưởng Chính Nam hắn muốn dạng đàn bà nào mà không có được, cần gì phải gượng ép vậy đâu? Đây không phải là tác phong từ trước đến nay của hắn!
Không khí tựa như trong một khắc kia hoàn toàn sụp đổ, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng đổ "ầm ầm" của không khí xung quanh.
Cô giương mắt, không thể khống chế hướng phía hắn nhìn theo, lại nhìn thấy hắn thản nhiên nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, xoay người mà đi.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã rời đi, nện bước cực nhanh, không có chút chần chờ cùng lưu luyến. Rồi sau đó, từ hoa viên truyền đến tiếng động cơ khởi động dồn dập.
Cuối cùng, thế giới lại một mảnh yên tĩnh. 






Ngày ấy hắn nói "Vậy được rồi, cứ như vậy đi" có phải ý chỉ hết thảy đều kết thúc rồi hay không? Cô không biết. Tất cả chuyện tình giữa cô và Tưởng Chính Nam trong lúc đó, đều là một tay hắn ấn hạ bắt đầu. Cô không có bất kỳ quyền chủ động gì, lần này cũng vậy.
Cách hai ngày, nhận được điện thoại của Hạ Quân. Hạ Quân muốn nói rồi lại thôi sau thì nói: "Hứa tiểu thư, hiện tại có tiện nói chuyện không?"
Hứa Liên Trăn nắm chặt di động, thản nhiên mở miệng: "Mời nói."
Hạ Quân nói: "Tưởng tiên sinh phân phó tôi đi tìm nhà ở, nếu Hứa tiểu thư rảnh mà nói thì hãy sửa sang lại đồ dùng trong biệt thự một chút, lúc nào cũng có thể chuyển qua. Cuối cùng, Tưởng tiên sinh muốn tôi chuyển lời với cô, hiệp nghị giữa cô và ngài ấy đã chấm dứt rồi."
Đầu ngón tay cô không thể khống chế được khẽ run rẩy . . . . . . Sau một lúc lâu, Hứa Liên Trăn mới phản ứng lại nói: "Được, tôi đã biết."
Tất cả những chuyện khác, đều không liên quan đến cô!
Hơn nửa tháng sau, Hạ Quân gọi điện thoại cho cô, khi đó Hứa Liên Trăn đang chăm sóc cha mình, anh hẹn cô ra gặp. Cô nhìn dãy số, liền xoay người đi ra ngoài phòng bệnh, thật sự không có chú ý tới tia kinh ngạc trong đáy mắt của cha mình Hứa Mưu Khôn.
Hạ Quân nói rõ ý định khi đến đây, nói có gì đó cần giao cho cô. Hứa Liên Trăn vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ tới chiếc vòng cổ, ngày đó đần độn quên để lại, đồ vật quý giá như vậy cô cần phải trả lại cho người ta, vì thế liền đồng ý, hẹn gặp nhau ở tiệm cafe gần bệnh viện.
Hứa Liên Trăn chuẩn bị chu đáo cho cha mình xong còn ngồi nói chuyện trong chốc lát, sau mới nói: "Ba, con có chuyện phải đi ra ngoài một chút. Trước mắt ba cứ ngủ đi một lát, con đi công việc xong tiện đường sẽ mua đồ ăn, nấu xong con sẽ mang lại đây cho ba." Hứa Mưu Khôn nhìn cô mỉm cười: "Đi đi thôi, đi đi thôi. Ba khỏe lắm, không cần lo lắng cho ba."
Hạ Quân là người rất có khái niệm về thời gian, đúng giờ không sai một phút xuất hiện trước mặt cô: "Hứa tiểu thư, xin chào."
Hai người gọi một ly cà phê. Vẫn là Hứa Liên Trăn chủ động mở lời: "Hạ tiên sinh, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng đi. Còn có, giúp tôi cầm mấy thứ này mang về."
Cô đem vòng cổ cùng di động đặt trước mặt Hạ Quân. Hạ Quân hướng cô nhìn liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không có n