pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Kiếp Yêu

Trọn Kiếp Yêu

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 1341574

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1574 lượt.

ơ tay che mắt cô.
Hai tay Bùi Hoan không thể động đậy, cả người chỉ có thể theo tiết tấu của anh, lên thiên đường hay xuống địa ngục vẫn không được giải thoát. Toàn thân cô nóng bỏng đến mức sắp chết, làn da dưới bàn tay anh lại rất lạnh.
Người đàn ông này có đôi tay lạnh giá, bất kể lúc nào cho dù là khoảnh khắc triền miên dây dưa.
Cũng giống như động vật máu lạnh mà anh thuần hóa. Hoa Thiệu Đình vĩnh viễn chính là anh, không thay đổi vì bất cứ người nào.
Nhưng Bùi Hoan biết anh yêu cô sâu đậm.
Bàn tay anh trên thân thể cô giống như một loại nghi thức nào đó, khiến Bùi Hoan dần thả lỏng bản thân. Cô giơ tay túm người anh, nói ngắt quãng: “Mau cởi trói cho em… anh… hãy cởi ra đi…”.
Ngón tay giá lạnh của Hoa Thiệu Đình lướt qua bờ vai trần của cô lên trên, cuối cùng cởi trói cho cô. Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm.
Cô sờ lên mặt anh, bên mắt bị thương của anh, cuối cùng nắm cổ tay anh.
Cô biết anh đang tức giận, bởi động tác rất thô lỗ. Cô cầm tay anh đưa vào miệng, dùng hết sức cắn mạnh, chỉ hận không thể cắn đứt da thịt anh.
“Bây giờ em đã nhớ, em là người của ai chưa?” Hoa Thiệu Đình đột nhiên hỏi.
Bùi Hoan lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh liền xoay mặt cô lại: “Hả?”.
Bùi Hoan nhìn anh, nghiến răng nói: “Em đã gả cho người khác, có cần em… lại nhắc anh một lần nữa hay không?”.
Hoa Thiệu Đình nhìn cô chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Anh rõ ràng là người đàn ông trầm tĩnh, vậy mà chỉ một câu nói của cô cũng có thể khiến anh phát điên. Hoa Thiệu Đình quả nhiên bị chọc giận, thân dưới càng chuyển động mạnh hơn, khiến Bùi Hoan hét lớn.
Căn phòng tối om bị bao trùm bởi không khí điên cuồng.
Hoa Thiệu Đình dần chậm lại. Anh mỉm cười, hôn lên vành tai Bùi Hoan, đồng thời cất giọng nói thường xuất hiện trong giấc mơ của cô: “Sáu năm rồi, phải mất sáu năm tôi mới thông suốt một chuyện. Nếu một ngày nào đó tôi chết, tôi nhất định sẽ giết em trước”.
Động tĩnh trong phòng còn tiếp tục đến đêm khuya.
Cố Lâm đã đông cứng người, cuối cùng cũng chịu quay về.
Lúc cô chưa tới Lan Phường, rốt cuộc Hải Đường Các xảy ra chuyện gì? Cả Lan Phường nối thông nơi này nên chắc chắn có vô số con mắt dõi theo, nhưng không người nào nhắc tới chuyện đó.
Cố Lâm thất thểu bước đi trong đêm tối. Cô ôm hai vai, đi rất nhanh, cuối cùng gần như chạy về phòng mình. Sau khi đóng cửa, cô ngồi phịch xuống đất, lồng ngực giống như vang lên tiếng khóc đè nén.
Hoa tiên sinh, người đàn ông cô một lòng một dạ sáu năm trời rốt cuộc có bao nhiêu điều bí mật.
Ngày hôm sau, Hải Đường Các vẫn yên tĩnh như thường lệ, tựa hồ tối qua không hề xảy ra chuyện gì.
Bùi Hoan đi mà không từ biệt. Trời còn chưa sáng, cô từ cửa sau rời đi. Hoa tiên sinh đã thừa nhận cô là Tam tiểu thư nên chẳng ai dám ngăn cản.
Hoa Thiệu Đình biết cô đi lúc nào.
Đêm qua anh ngủ rất say. Nhiều năm qua anh chưa có một giấc ngủ yên ổn như vậy. Lúc trời gần sáng, Hoa Thiệu Đình có cảm giác người ở trong lòng ngồi dậy. Ý thức đã tỉnh táo nhưng anh cố tình không mở mắt.
Dù nhắm mắt, anh vẫn biết Bùi Hoan ngồi bên mép giường nhìn anh một lúc. Cuối cùng, cô vẫn bỏ đi.
Tùy Viễn đẩy cửa vào phòng, chau mày nói: “Sao anh không ngăn cô ấy lại?”.
Hoa Thiệu Đình ngồi xem người làm quét dọn tàn hương bị đổ vào buổi tối hôm qua. Anh không tỏ ra tức giận mà cất giọng bình thản: “Nha đầu của tôi thích bày trò thì tôi nhường nhịn.”.
Tùy Viễn không thèm đáp lời, quan sát kỹ khí sắc của Hoa Thiệu Đình. Cuối cùng mới yên tâm nói: “Anh cũng nên nghĩ tới người khác nữa. Tối qua không có mệnh lệnh của anh, Đại đường chủ phải đứng ngoài gió lạnh. Lúc đi qua, tôi mới bảo cô ấy về nghỉ”. Nói xong, Tùy Viễn chợt nhớ ra điều gì, liền bỏ cốc trà xuống bàn, ngồi sang một bên.
Hoa Thiệu Đình nhướng mày nhìn Tùy Viễn một lúc, mỉm cười: “Tối qua bị Bùi Bùi chọc giận đến đau cả đầu nên quên mất cô bé đó”.
Tùy Viễn hơi ngượng ngùng, cúi xuống lau mắt kính. Thật ra, anh không cận nhưng thích đeo kính trắng.
Hoa Thiệu Đình tự pha trà uống một ngụm. Tùy Viễn có lời muốn nói nhưng cuối cùng không thốt ra miệng. Anh ta ở trong phòng một lúc, chẳng có việc gì để làm nên đi chơi với con rắn.
Hoa tiên sinh có một tật xấu là luôn lấp liếm sai trái của mình.
Thấy Tùy Viễn chuẩn bị rút nọc độc của Hắc Tử, Hoa Thiệu Đình xót xa không chịu nổi, cuối cùng đứng dậy đi tới, cướp Hắc Tử quấn vào tay mình rồi lên tiếng: “Có gì thì cậu nói thẳng ra đi, đừng lấy Hắc Tử ra làm thì nghiệm”.
Tùy Viễn không một chút khách sáo: “Rốt cuộc anh coi Cố Lâm là gì?”.
Hoa Thiệu Đình cười. Anh thích mặc áo màu trắng, bây giờ trên tay anh lại có con rắn đen kịch độc tạo thành sự tương phản rõ rệt. Anh nheo mắt: “Cố Lâm tuổi còn nhỏ nhưng tính cách rất cứng rắn. Tôi thích những đứa trẻ cứng rắn, tương lai giao Lan Phường cho con bé cũng không tồi”.
“Đừng chơi trò này với tôi.” Tùy Viễn tỏ ra sốt ruột.
“Bùi Hoan trở về… Thời gian anh dùng Cố Lâm để an ủi cũng chấm dứt. Cô ấy trung thành như vậy… Hơn nữa, ai mà chẳng nhìn ra tâm tư của cô ấy