
Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 1341282
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1282 lượt.
anh phải hẹn sẵn, hẹn sẵn xử lý cá nhân.
Dung Bạch Minh chú ý đến lời nói của Nhiễm Khả, người đàn ông này hẳn là đã quen biết Lam Kỳ từ nhỏ, hơn nữa Lam Kỳ xem anh ta như anh trai, hành vi vừa rồi có thề giải thích, nhất thời trên mặt biến chuyển, có chút mừng thầm may mắn.
“Lam Kỳ, có chuyện tớ nghĩ nên nói với cậu, chuyện đêm đó cậu đã hiểu lầm tớ và học trưởng, trong lúc đó chúng tôi căn bản không có gì, ngày đó học trưởng đến tìm cậu, tớ dẫn anh ấy đi qua rừng cây nhỏ, không nghĩ tới bị cậu bắt gặp rồi hiểu lầm, gần đây tớ mới biết được chuyện này, nếu các người tách ra vì nguyên nhân này, lương tâm tớ sẽ bất an.”
Thật ra thì đêm đó cô là cố ý, cố ý lôi kéo Dung Bạch Minh đi vào trong đó, Lam Kỳ cùng Mễ Đóa lặng lẽ rời đi, cô cũng nhìn thấy, cô không thích Lam Kỳ, so với người đàn ông kia thì làm sao cô có thể tặng Dung Bạch Minh cho cô ta.
Nhưng mà hiện tại mục tiêu của cô đổi thành Thiệu Tử Vũ, cân nhắc mãi, cô quyết định buông tha cho Dung Bạch Minh, tuy rằng hiện tại Dung Bạch Minh là đối tượng kết hôn không tồi, có công ty, gia đình cũng tốt, nhưng là so với Thiệu Tử Vũ, cùng với sản nghiệp hùng mạnh của nhà họ Thiệu, căn bản không đáng kể chút nào, hơn nữa Thiệu Tử Vũ đối với Lam Kỳ dịu dàng che chở, cô đã nhìn thấy, lấy một người chồng như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Lam Kỳ cũng không biết nói gì, người phụ nữ này đem chuyện cô kiêng kị đều nói ra, đang ở trước mặt Thiệu ngốc, hình tượng dũng mãnh của cô toàn bộ bị hủy, cẩn thận nhìn một chút phan ứng của Thiệu ngốc, suy đoán theo trên mặt anh bắt giữ được chút ý tứ giễu cợt, đáng tiếc ngay cả một chút cũng không tìm được, sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như bình thường.
Phù.....Yên tâm, cô không biết mình lại để ý đến cách nhìn của Thiệu ngốc như vậy, hoàn hảo anh đứng bên cạnh cô.
Dung Bạch Minh cả người chấn động một chút, anh không nghĩ đến Lam Kỳ là vì hiểu lần này không để ý đến anh, cự tuyệt anh....Hiện tại hiểu lầm đã làm rõ....Trong mắt anh lại hiện lên tia sáng.
“Tiên sinh, tiểu thư, đồ ăn các người gọi đã đến.”
Lúc này phục vụ đưa món ăn lên, vài người bưng đồ ăn nhẹ nhàng buông xuống.
"Ầm, phịch."
Đột nhiên người phục vụ cuối cùng thân mình hơi nghiêng, cả người nhào vào trên bàn, loảng xoảng, đồ ăn vẩy ra một bàn.
"A..."
Nhiễm Khả vội vàng đứng dậy, muốn chết, vẩy hết lên người cô, đây là quần áo cô vừa mới thay, là xanh nhạt, là vì Thiệu Tử Vũ mới mặc, hiện tại toàn bộ bị hủy.
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, Lam Kỳ vội vàng đem chân thu lại, đồ phụ nữ chết tiệt xem cô còn diễn trò như thế nào, hoàn hảo hôm nay không có gọi canh, nếu không cho cô ta dễ chịu.
"Cậu….” Nhiễm Khả vừa định lên tiếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì, thu lại tính tình.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Phục vụ vội vàng nói xin lỗi, vẻ mặt như trái khổ qua, bàn đồ ăn này bằng một tháng tiền lương của cậu ta, vừa rồi không biết tại sao lại thế này, giống như bị cái gì cản vấp một cái, kết ăquả biến thành như vậy.
"Thôi, không trách cậu.” Một bên Nhiễm Khả dùng khăn ăn chà lau quần áo dính dầu mỡ trên người, một bên duy trì gương mặt tươi cười, thật là xui xẻo, vừa rồi đồ ăn giống như toàn bộ hướng về phía cô hất tới, người khác hình như không có bị văng đến.
"Thật xin lỗi, em đi toilet một chút.” Không được, cô phải đi toilet nhìn xem bộ dạng bản thân hiện tại thành cái dạng gì, dù thế nào cô cũng phải bảo trì hình tượng hoàn mỹ.
Nói xong nhiễm Khả đi về phía toilet.
Lúc này Lam Kỳ mới đứng dậy.
“Tôi cũng muốn đi toilet chỉnh đốn một chút. Đúng rồi đừng có nghiêm mặt khóc tang, đồ ăn này vẫn là ghi vào sổ của anh ta.”
Mở miệng nói với người phục vụ, sau đó chỉ vào Thiệu Tử Vũ.
Thiệu Tử vũ gật đầu, cô gái nhỏ này...
Anh đã có người trong lòng
Ai quan trọng hơn?
Nhà họ Thiệu, lầu hai, trong phòng tiếng đánh nhau kịch liệt không ngừng.
"Mẹ nó"
Bụng của Tịch Minh đã trúng một quyền, cậu ta khom người nặng nề té trên mặt đất thở, chiếc áo màu trắng đã ướt đẫm, cái quần tây mà đen nhăn nhúm, mồ hôi đọng trên khóe mắt, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, vì một cô gái mà tên này điên rồi, vậy mà cố ý đem cậu tới đây để bị đánh.
Một thân quân trang của Thiệu Tử vũ cũng đã ướt đẫm, mồ hôi theo mấy sợi tóc mềm mại trên trán anh rơi xuống hai má, sắc mặt kéo căng chứng tỏ bây giờ trong tâm tình anh cực kỳ không tốt.
"Thiệu Tử Vũ, mình lập lại một lần nữa, đoạn thời gian đó vừa vặn mình xuất ngoại, chờ khi trở về sự kiện đó đã qa....Cô gái nhỏ mà, thời kỳ trưởng thành nảy sinh chuyện đó thực bình thường, tớ đã điều tra, bọn họ thật sự không có chuyện gì, tay cũng chưa nắm, thuần khiết thực sự.” Cậu sợ anh biết mới giấu giếm, dù sao cô gái nhỏ kia đến tóc cũng không thiếu một sợi.
"Về sau gọi con Tử Vũ được rồi."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh không có thói quen để người khác xưng hô như vậy, hơn nữa anh cũng không coi bác Lưu là người ngoài.
"Chuyện này. . . Được rồi"
Bác Lưu mở miệng, nhị thiếu gia không giống đại thiếu gia