
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341833
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1833 lượt.
- Em có thích không?
- Thích. Nhưng mẹ em không cho chơi bi ve, sợ em cho vào miệng rồi nuốt mất.
- Không đâu, anh cho em mượn chơi một lát.
Cô cầm mấy viên bi ve long lanh trên tay, cứ vuốt ve mân mê mãi, Vệ Quốc lại nói:
- Em có biết mở khóa cửa không?
- Em biết. Em còn biết khóa cửa nữa, cứ khi nào em ra ngoài chơi thì em đều tự khóa cửa nhà, về lại tự mở cửa để vào.
- Vậy thì tốt quá, này, đây là chìa khóa nhà anh, em giúp anh mở khóa cửa được không?
- Tại sao anh tự nhốt mình trong nhà?
- Không phải anh khóa mà bố anh khóa, ông ấy sợ anh gây chuyện bên ngoài.
- Vậy em thả anh ra thì anh có phá phách gì không?
- Không đâu, anh xin bảo đảm với Mao Chủ tịch.
- Em mở khóa cửa cho anh, liệu bố anh có mắng em không?
- Không đâu, anh sẽ không cho bố anh biết, trước năm giờ, chắc chắn anh sẽ về, em ở nhà đợi, anh sẽ gọi em, em giúp anh khóa cửa lại. Em mà giúp anh, anh sẽ cho em bi ve.
Cô mở khóa hộ Vệ Quốc mấy lần, cũng giúp anh khóa cửa lại nhiều lần, mỗi lần anh đều cho cô một viên bi ve, còn cô giấu chỗ bi ve đó trong một chiếc giầy cũ, sợ mẹ phát hiện sẽ bị tịch thu.
Một hôm, Vệ Quốc lại chạy ra ngoài chơi như thường lệ, chơi xong về nhà thì phát hiện ra kẻ đồng lõa không có nhà, cậu đành phải đi tìm kiếm khắp nơi, mãi mới tìm thấy Sầm Kim đang đào hố cát bên cạnh nhà vệ sinh nữ, không cần giải thích dài dòng, cậu kéo cô chạy như bay về nhà, nhưng chưa tới cửa nhà thì phát hiện khóa cửa đã bị mở, Vệ Quốc biết đã có chuyện lớn xảy ra, vội nói với cô:
- Chạy mau, bố anh phát hiện ra rồi!
Cô vắt chân lên cổ chạy ngay về nhà mình rồi vội vàng đến bên cửa sổ phía sau nhà để quan sát tình hình bên kia, nhìn thấy cửa nhà đối diện đã đóng, biết là Vệ Quốc đã bị bố lôi vào nhà và bị ăn đòn. Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu xin tha của Vệ Quốc:
- Con không dám nữa! Con xin chừa rồi!
Mẹ nhìn thấy cô nhoài người bên cửa sổ mãi không xuống liền lại gần hỏi:
- Con đang nhìn gì vậy?
- Anh Vệ Quốc đang bị đánh!
- Cậu ta lại nghịch ngợm à?
- Không phải nghịch ngợm, là do con quên không khóa cửa lại cho anh ấy.
Mẹ ngạc nhiên hỏi rõ nguyên nhân rồi chạy sang nhà Vệ Quốc để khuyên giải.
Sầm Kim từ cửa sổ sau nhà nhìn thấy mẹ gõ cửa, cửa nhà Vệ Quốc mở ra, bố Vệ Quốc xuất hiện ở cửa, hiếm khi thấy ông không đội mũ lính, không mặc quân phục, chỉ mặc một cái áo phông, bên dưới vẫn là quần quân phục, tay lăm lăm cái thắt lưng da.
Cô sợ đến nỗi mắt chớp liên tục, người nổi cả da gà, không dám tưởng tượng cái đó quất lên người sẽ đau đớn đến mức nào.
Sau đó, cô thấy bác mời mẹ vào trong nhà.
Một lát sau mẹ về.
Cô hỏi:
- Vệ Quốc chết chưa ạ?
Mẹ cười:
- Làm sao mà chết?
- Con nghe anh ấy kêu rất thảm thiết, cứ như sắp chết vậy.
- Thằng bé đó rất thông minh, nó không kêu như vậy thì sao có người nghe thấy mà qua can chứ?
- Mẹ anh ấy đâu ạ?
- Mẹ Vệ Quốc mất rồi. Nếu mẹ nó còn sống thì bố nó dám đánh nó như vậy không? Nếu ai dám đánh con mẹ như vậy mẹ sẽ liều mạng với người đó!
Cô vội ra vẻ khôn ngoan:
- Con có mẹ đây nên bố không dám đánh con.
Mẹ lại cười:
- Kể cả con không có mẹ thì bố cũng sẽ không đánh con, chỉ sợ bố sẽ tìm cho con bà mẹ kế thôi.
Bố nghe thấy liền vội vã tuyên bố:
- Mẹ con cứ nói linh tinh. Chắc chắn bố sẽ chết trước mẹ.
Mẹ vẫn chì chiết:
- Ý anh là nếu em chết trước anh thì anh sẽ tìm mẹ kế cho Kim Kim?
- Cho dù em có chết trước anh thì anh cũng sẽ không tìm mẹ kế cho Kim Kim. Cả đời Kim Kim chỉ có một người mẹ duy nhất. Chỉ sợ khi anh chết rồi, em sẽ tìm cho Kim Kim một ông bố dượng thôi.
- Nói linh tinh, Kim Kim chỉ có một ông bố duy nhất.
Bố hạ giọng nói:
- Kim Phần, anh cứ thấy con người đó có mưu đồ xấu với em.
Mẹ cười nói:
- Suốt ngày anh cứ nghĩ người ta có mưu đồ xấu với em, đừng có nghĩ ngợi nhiều. Người ta là sĩ quan, kiểu phụ nữ nào mà chẳng từng gặp rồi, làm sao có thể có mưu đồ xấu với em? Trước đây anh thường nói cái lão Tần có mưu đồ xấu với em, kết quả thì thế nào? Người ta chẳng để mắt gì đến em.
- Anh vẫn cho rằng em nên tránh xa anh ta ra một chút.
- Em có qua lại gì với anh ta đâu mà phải tránh xa? Hôm nay là vì anh ta đánh con trai.
- Người ta đánh con người ta, em quan tâm làm gì?
- Anh hỏi con gái anh đi, nó đồng lõa với thằng bé đó, ngày nào cũng thả cho thằng bé đó ra, hôm nay vì nó mải chơi nên thằng bé đó không tìm thấy để nhờ khóa cửa lại, mới bị ăn đòn.
Bố quay sang nói với cô:
- Kim Kim, đừng chơi với con nhà đó.
- Con không chơi với anh ấy, con chỉ giúp anh ấy mở khóa cửa thôi.
- Bố biết, ý bố là sau này đừng giúp nó mở khóa cửa nữa. Con thả nó ra nếu nó làm việc xấu gì thì con phải chịu trách nhiệm đấy.
Nhưng việc này không còn là vấn đề nữa, bởi vì từ đó về sau, bố Vệ Quốc không còn nhốt cậu ở trong nhà. Vệ Quốc nói với cô:
- Hôm đó mẹ em nói với bố anh rằng: Anh nhốt con ở trong phòng nhỡ xảy ra hỏa hoạn hay lụt thì làm thế nào? Có phải định thiêu sống hay để thằng bé chết