XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trùng Sinh Meo Meo Meo

Trùng Sinh Meo Meo Meo

Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341328

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1328 lượt.

Thù?
Chỉ là… Phó Dư Thù thích A Khuyết như vậy. Đời trước Phó Dư Thù vì A Khuyết ở bên nàng, cuối cùng nàng xuất phát từ tình nghĩa tỷ muội bắc cầu cho nàng ta, không ngờ lại chọc giận A Khuyết, vì thới mới cùng A Khuyết có lần yêu nhau duy nhất. Nghĩ đến Phó Dư Thù cũng không phải người hiểu chuyện, huống hồ sau lưng nàng ta còn có một chỗ dựa lớn, chuyên bày mưu tính kế Tĩnh quý phi.
Ninh Oản lại ăn một miếng, bên tai nghe thấy thanh âm quen thuộc: “Ăn gì vậy?”
Ninh Oản vội ngẩng đầu, trùng hợp chạm vào đối mắt trong suốt xinh đẹp của Bùi Khuyết, lại nhớ tới chuyện khiến mình phiền lòng nãy giờ, không thèm hé răng vùi đầu ăn tiếp.
Lúc này sao lại đến? Trong lòng Ninh Oản thầm than thở một câu.
Bùi Khuyết thấy nàng ăn đến mức không thèm để ý đến mình, liền ngồi vào bên cạnh nàng, đưa tay vuốt tóc nàng, cười nhẹ:”Ăn gì ngon thế, ngay cả lớp cũng không đến?” Ngay cả y cũng quên.
…. Nàng đúng là quên đi học. Ninh Oản dừng lại một chút, cảm nhận hơi thở của Bùi Khuyết bên cạnh, hờn giận cũng vơi bớt đi, sau đó nghiêng người đưa thìa đến bên môi y.
Bùi Khuyết nhìn thìa trước mặt, ngưng thần, trên đó… nàng đã ăn một nửa.
”Huynh xem đi”. Ninh Oản cười nói. Dù sao ca ca nàng cũng ăn, nhưng không thích, biết đâu A Khuyết có thể thích thì sao.
Ninh Oản thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Khuyết ửng đỏ, nhưng mà…. một chút cũng không ghét bỏ đồ nàng đã ăn, nuốt xuống.
”Sao?Ngon không?” Ninh Oản nghẹn cười, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt tiểu cô nương trước mặt trong suốt như vậy, lông mi dài dài, xinh đẹp cực kì. Bùi Khuyết cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng, rõ ràng đã quen gần gũi với nàng, nhưng không biết vì sao vẫn hay e lệ như vậy. Y mím môi, gật đầu: “Ừ, hương vị cũng không tệ lắm”. Hương vị ngọt ngào lắm.
Ninh Oản mỉm cười, lúc này mới nhích đến gần tai y, nói: “Đây là đu đủ hầm vú bò”, nàng dừng một chút, rồi bổ sung,”….để nâng ngực”.
Bùi Khuyết:”…”






Trừng Phạt Nhỏ.
Vì cũng bị trêu chọc rất nhiều lần rồi, nên tuy Bùi Khuyết thấy mặt mình nóng bừng lên nhưng vẫn có thể nghiêm trang nói chuyện. Y khẽ khụ một tiếng: “Sao hôm nay không đi học?”
Mở đề loanh quanh vậy đấy, Ninh Oản muốn trêu y nhưng lại không dám quá đà. Nàng ngồi ngay ngắn cúi đầu ăn đu đủ hầm vú, nhỏ giọng: “Hôm nay muội quên… Bùi tiên sinh không trách đệ tử chứ?”
Bùi Khuyết còn chưa hoàn hồn xong, giữa miệng vẫn là mùi vị ngọt ngào của đu đủ phảng phất, lại nghe nàng nói “tiên sinh”, “đệ tử” thì trong lòng khô nóng không chịu nổi, tâm tư kiều diễm. Y muốn làm tròn thân phận tiên sinh, nhưng nhìn nàng có vẻ không vui, trong lòng cũng dịu hẳn, nhìn sườn mặt của nàng nói: “Có phải không khỏe không? Truyền ngự y chưa?”
Ninh Oản cắn một miếng đu đủ, ngồm ngoàm nói: “Ừm…. muội không sao”.
Bùi Khuyết sửng sốt, không ngờ thế mà lại thất sách. Tiểu cô nương của y còn không sợ, còn…. ánh mắt rơi xuống lòng bàn tay nàng, trắng nõn, làm sao chịu được mười đòn?
Ninh Oản thấy y do dự, nói tiếp : “Tiên sinh làm sao vậy? Không phải không nỡ chứ?” Nàng biết y không nỡ đánh nàng… Y thích nàng như vậy mà.
Bùi Khuyết vốn do dự, nhưng thấy dáng vẻ này của nàng, liền lấy cây thước trên sách lên – y thấy Oản Oản không ở Lam Vân cung nên vội vàng đến Giáng Đào các, vật này là do nô tài mang tới. Lúc đầu còn tưởng nàng không khỏe, y lo lắng cực kì, nhưng vừa vào lại thấy nàng nhàn nhã ăn đồ này nọ, một chút lo cũng không có, khiến cho người làm tiên sinh như y càng giận.
Nghỉ thì phải báo một tiếng chứ.
Ninh Oản thấy y cầm thước thì thoáng rụt tay về, rồi lại nhanh chóng đưa sang. Tuy nàng sợ đau nhưng cũng không tin A Khuyết sẽ đánh mình, chỉ hơi uất ức, tức giận nói: “Tiên sinh nhanh đi, đệ tử còn ngủ trưa nữa”.
Đúng là… hư. Bùi Khuyết nhíu mày.
Dù Bùi Khuyết vốn không tình nguyện, thì bây giờ nếu không ra tay chỉ sợ sau này nàng càng không biết sợ. Trước kia y chiều nàng như vậy, chỉ cần nàng vui là được, nay lại làm tiên sinh, y không thể lại chiều nàng.
Bùi Khuyết nâng tay nàng lên, không do dự vung thước đánh liền ba cái.
Ninh Oản choáng váng, y…. y đánh nàng.
Choáng một hồi, lòng bàn tay bắt đầu cảm thấy đau đớn – đau quá, đau chết mất.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, khi còn bé tuy có phạm sai lầm bị phụ thân đánh vài cái nhưng cũng không chịu nổi đau đớn hiện giờ, hơn nữa…. nàng nghĩ đến A Khuyết sẽ không đánh mình, cho nên chưa hề chuẩn bị.
Ninh Oản bật khóc, nước mắt như mưa tí tách rơi xuống, nàng cắn chặt môi, không nói một câu. Đó là sai lầm của nàng, cũng là nàng muốn y đánh, giờ nàng nói gì được nữa? Chẳng qua… nàng không ngờ A Khuyết của nàng lại có thể ra tay.
Hơn cả đau, là uất ức.
Mấy ngày nay, từ khi nàng sống lại đến nay, dù là meo hay là chính mình lúc này, nàng luôn được Bùi Khuyết nâng niu trong lòng. Nàng ỷ lại y thích nàng, trêu y, đùa y, lại thuận lợi được tứ hôn. Bùi Khuyết đối xử tốt với nàng, ngày nào cũng ngọt ngào như vậy, rồi nàng sẽ gả cho y, cuộc sống càng đẹp đẽ hơn.
H