Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trường Mộng Lưu Ngân

Trường Mộng Lưu Ngân

Tác giả: Thiên Tầm Thiên Tầm

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1342178

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2178 lượt.

hạt học sinh cũng rất đặc biệt, nếu vi phạm kỉ luật, hình phạt nghiêm khắc nhất chính là không được về nhà, cuối tuần ở lại trường lao động nghĩa vụ, cấm người nhà đến thăm, nhiều lần tái phạm mà không biết hối cải thì bị đuổi học, Lần Thư Mạn bị phạt nặng nhất là án phạt năm tuần liên tiếp không được về nhà, phải quét lá ở lối đi trong trường gần hai tháng trời, khiến cô sau đó phờ phạc mà nằm gục. Mấy năm sau đó, cô cũng không tránh khỏi bị phạt liên miên, thường không về nổi nhà. Cô không bị đuổi học, phần nhiều là vì họ e ngại thanh danh của bố cô. Vì vậy trong mấy năm trung học, Thư Mạn rất hiếm khi được ở với người nhà, lần nào từ trường học về cô cũng luôn có cảm giác mình là khách, làm sao cũng không thể hòa nhập vào với nền nếp sinh hỏa của gia đình. Mọi người nói chuyện về cái gì, hình như đều không liên quan đến cô.
Không biết từ lúc nào, đề tài mà người nhà nhắc tới nhiều nhất lại là chuyện của nhà của Phó viện trưởng Lâm. Phó viện trưởng Lâm Sỹ Diên là bạn thâm giao của bố cô, từng đảm nhiệm chức vụ Viện phó Bệnh viện Nhân dân Ly Thành, cuối năm 70 của thế kỷ trước đã định ở nước ngoài, gây dựng nên cả một sản nghiệp lớn, những năm 80 ông đầu tư xây dựng hẳn một bệnh việc tư nhân lớn ở Ly Thành với thân phận Hoa kiều.
Thư Mạn lúc đó hoàn toàn không rõ giao tình của hai nhà Thư – Lâm thân thiết đến mức nào, chỉ biết nhà họ lâm có hai người con trai lớn lên ở Mỹ. Phó viện trưởng Lâm sống bên Mỹ nhưng lại đưa mấy người con của mình về nước, nghe nói là để học tiếng Trung Quốc. Lúc đầu họ đều sống trong nhà bác Lâm Duy làm luật sư, sau đó hai anh em lại chuyển về sống ở đường Thúy Hà, nhà họ Lâm còn một căn nhà cũ ở đó. Thế là, Phó viện trưởng Lâm lại nhờ cậy hai vợ chồng Thư Bá Tiêu trông nom, chiếu cố đến hai người con trai của mình, vì vậy hai nhà thường xuyên qua lại, hai người con trai của Phó viện trưởng Lâm thường làm khách ở nhà họ Thư, anh chị của Thư Mạn cũng hay đến nhà họ chơi. Chỉ có Thư Mạn học ở trường thường trú, lại hay bị phạt không được về nhà nên chưa từng gặp.
Chị của Thư Mạn thường hồ hởi nhắc tới họ, đặc biệt thích nói tới người anh, tên Trung Quốc là Lâm Nhiên. Cố nhân vẫn nói, người con gái nếu đem lòng yêu hay nhung nhớ một người thì sẽ ngày càng xinh tươi, chị Thư Tần lúc ấy rất đẹp, dĩ nhiên chị đã vốn đẹp, nhưng lúc bàn luận về Lâm Nhiên vẻ đẹp ấy càng nổi bật, mặt đầy xuân sắc và rạng rỡ hơn bao giờ hết. Những lúc ấy, Thư Mạn cảm thấy bản thân mình trước chị chẳng khác nào vịt con xấu xí đứng cạnh thiên nga.
Thế nhưng, Thư Mạn mãi vẫn chưa có duyên gặp mặt” hoàng tử trong mộng” của chị. Vì không lâu sau, cô được trường khuyên thôi học, tám môn thi cuối kỳ thì bảy môn không đạt, hiệu trưởng trường nữ sinh Mary phải khéo léo nói với người đồng cấp Thư Bá Tiêu: “Cô nhà ngoài chuyên bài vở ra, trong lĩnh vực âm nhạc khẳng định là một thiên tài, chúng tôi hiện nay không có đội ngũ giáo viên như vậy để dạy cháu, tốt hơn nên chuyển cháu đến trường khác để chuyên sâu, tránh làm lỡ mất một tài năng…”
Sắc mặc bố Thư Mạn lúc đó tối sầm lại, cô bị phạt quỳ bàn gột áo suốt một ngày. Mẹ cô không nuốt trôi cơn giận, trong cơn lôi đình đã đưa cô tới trường trung học số hai ở Đồng Thành xa xôi để học, ngoài hai kì nghỉ đông và nghỉ hè ra, ngày thường không được về nhà. Từ lớp tám đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông, cô bị người nhà ném ở Đồng Thành, ban đầu còn thấy bản thân giống như bị bỏ rơi, nhưng thoáng cái cô đã vui vẻ quên mọi ấm ức. Trường trung học số hai Đồng Thành so với trường nữ sinh Mary như nhà tù kia thật chẳng khác nào một thiên đường, Thư Mạn chơi ở nơi này bốn năm, cho tới tận lúc trượt đại học mới về nhà.
Người nhà không hề cảm thấy ngạc nhiên với việc Thư Mạn thi trượt, đó là chuyện bình thường, cô thi đỗ thì mới là bất thường, vậy nên bố mẹ cũng không quá gây khó dễ. Họ suy đi nghĩ lại, quyết định để Thư Mạn học lại, để tránh thi trượt lần nữa, họ để cô chọn thi vào trường nghệ thuật, vì kết quả các môn văn hóa của trường nghệ thuật yêu cầu không cao. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, đường đường là con gái của Hiệu trưởng Đại học Sư phạm Ly Thành lại không thi đỗ đại học, riêng điều đó thôi đã chẳng đủ để thiên ha cười nhạo hay sao? Kết quả môn chuyên ngành của Thư Mạn chắc chắn không có vấn đề, cô biết chơi mấy loại nhạc cụ, lại còn giỏi đàn nhị, nếu có thể thi đỗ vào trường nghệ thuật, ít nhiều cũng có thể giúp nhà họ Thư lấy lại chút sĩ diện.
Tuy nhiên, xét tính tự giác của cô quá kém, mẹ cô cũng không dám để cô về Đồng Thành học lại mà sắp xếp cô vào trường trung học số một ở Ly Thành, chuẩn bị chiến đấu cho kì thi đại học năm sau. Trường trung học số một là một trường trọng điểm của Ly Thành, áp lực học hành rất lớn, trong thời gian ấy, Thư Mạn sáng đi học, tối về nhà còn bị ép học thêm, gia sư mẹ cô mời tới hết người này lại đến người khác, Thư Mạn tưởng như mình sắp phát điên. Cô rất ngưỡng mộ chị Thư Tần, lúc nào cũng được mẹ đưa đi chơi, tham gia các buổi tiệc tùng xã giao, cứ như mẹ sợ người khác không biết nhà họ Thư có cô con gái


Teya Salat