
Tác giả: Thiên Tầm Thiên Tầm
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1342225
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2225 lượt.
! Tôi thật không xứng là một bác sĩ!” Bạch Ngọc Trân khẳng khái đầy quyết đoán, buồn bã xoay lưng, bà cẩn thận lau sạch sẽ khắp người đứa trẻ xấu số, sau đó nhẹ nhàng bế tới bên sản phụ giường số mười.
“Xin lỗi, tôi không thể cứu hai người, nếu cô có hận thì hãy hận tôi đây. Kiếp sau đầu thai hãy nhớ nhất định phải đầu thai vào nhà có tiền, người nghèo mạng hèn, không thể oán trách ai được…” Bà nói với người phụ nữ ấy.
Dứt lời, bà loạng choạng cất bước rời khỏi phòng. Ra đến cửa phòng bà còn quay đầu lại, nhìn Lâm Sỹ Diên nói: “Rồi ông sẽ hối hận.”
Lúc đó, Lâm Sỹ Diên thấy như đang có ngàn vạn mũi kim xuyên thấu tim mình.
Đúng vậy, ông sẽ hối hận, ông đã hối hận. Tuy rằng cứu Hương Lan cũng là tận hết thiên chức của một bác sĩ, nhưng mạng sống của Hương Lan và đứa con cô lại được đánh đổi bởi mạng sống của mẹ con sản phụ kia. Đích thân ông đã ra quyết định, rút túi máu từ giường số mười sang giường số ba tám, lấy cơ hội sống của mẹ con sản phụ nghèo không quen biết đem đến cho Hương Lan, hành động ích kỉ ấy đến nay vẫn khiến Lâm Sỹ Diên không ngày nào có thể tha thứ cho mình, nó đã trở thành nỗi ám ảnh suốt cuôc đời ông không gì xóa nổi.
“Phó viện trưởng, xin đừng tự trách mình. Dù sao cũng chỉ có thể cứu được một người…” Chủ nhiệm Lương lên tiếng.
“Đúng vậy, không còn cách nào khác...”
“Chẳng ai muốn như vậy cả...”
“…”
Lâm Sỹ Diên mệt mỏi xua tay ra hiệu mọi người yên lặng, ánh mắt đờ đẫn nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại phía sản phụ giường số mười vừa được trùm vải trắng lên, giọng thều thào khản đặc: “Miễn tất cả chi phí của họ, bồi thường an ủi gấp ba, xử lý như chuyện ngoài ý muốn khi chữa trị.”
Không ai có ý kiến gì. Đúng lúc ấy…
“Mẹ nó ơi!” Đỗ Dũng ở ngoài phòng sinh hiển nhiên đã nghe được tin dữ, loạng choạng lao vào phòng…
***
Một tháng sau, Đỗ Dũng chết trong một tai nạn giao thông do lái xe không tập trung.
Đứa con trai mới sáu tuổi tên Kỳ Kỳ của anh trong một đêm biến thành trẻ mồ côi.
Đỗ Dũng được khiêng tới bệnh viện vẫn còn chưa tắt thở, những bác sĩ trực tiếp cấp cứu ngay lập tức kinh hãi vì nhận ra anh. Trong viện này không ai không biết Đỗ Dũng, sau khi vợ anh đẻ khó rồi qua đời, anh đã túm lấy bác sĩ mà đánh, còn tuyên bố sẽ kiện, đồng thời còn để thi thể vợ ở ngay cổng bệnh viện ba ngày liền khiến chuyện càng lúc càng loạn, nếu không phải ngành có liên quan phía trên can thiệp, có lẽ chuyện này không thể thu xếp được.
Khi thi thể của Đỗ Dũng được chuyển tới nhà xác, đứa con còn chưa hiểu chuyện của anh đang ở bên vườn hoa bệnh viện chơi với những đứa trẻ khác. Chuyện người lớn, với độ tuổi của nó dĩ nhiên không thể hiểu. Có điều, đứa trẻ đang chơi đùa cùng nó lại chính là con trai lớn của Phó viện trưởng Lâm, tên Lâm Nhiên. Hai đứa trẻ thích thú chơi bắn bi trên thảm cỏ vườn hoa.
“Cậu tên gì?” Lâm Nhiên hỏi nó.
“Tớ tên Kỳ Kỳ.”
“Kỳ Kỳ!” Lâm Nhiên đưa hết số bi trong tay mình cho nó, phủi đất dính trên quần, nói: “Tớ phải về rồi, cậu không về nhà ăn cơm sao?”
Đỗ Trường Phong, lúc đó còn gọi là Kỳ Kỳ đáng thương lắc đầu: “Tớ không có chỗ ăn cơm, bố tớ chết rồi!”
Lâm Nhiên kinh ngạc: “Bố cậu chết rồi?”
Kỳ Kỳ gật đầu.
“Cậu không buồn sao?” Ý của Lâm Nhiên là, bố đã chết, Kỳ Kỳ sao vẫn còn tâm trí chơi với cậu.
Kỳ Kỳ vẻ mặt như không hề có chuyện gì, lắc đầu đáp: “Không buồn.”
“Sao lại thế?”
“Bố tớ không phải chết thật. Vì khi mẹ tớ chết, bố tớ nói mẹ đi xa thôi, tức là đi đến một nơi rất xa, nhất định sẽ còn trở về.”
“Mẹ cậu cũng đi xa rồi sao?”
“Ừ.” Cậu bé ngây ngô trả lời. “Bố tớ lái xe khách, thường phải đi xa, lần nào đi xa cũng phải đến lâu sau tớ mới gặp được. Lần này đi, không biết lại phải đợi đến khi nào.”
Lâm Nhiên lớn hơn nó ba tuổi, dĩ nhiên hiểu chuyện hơn, cậu nhìn nó đầy thương xót: “Bố cậu mà không về nữa thì làm thế nào? Cậu sẽ ăn cơm ở đâu?” Bị hỏi bất ngờ, Kỳ Kỳ ngớ người vội sờ vào bụng mình. Đúng vậy, cả ngày chưa ăn gì, Kỳ Kỳ buồn thiu nói: “Tớ đói rồi, nhưng không có chỗ nào ăn cơm.”
Lâm Nhiên chẳng nghĩ ngợi gì, kéo tay nó: “Vậy thì đến nhà tớ ăn. Hôm nay đúng ngày nhà tớ có khách, nhiều đồ ăn ngon lắm, ăn no rồi chúng mình lại chơi tiếp.”
Nhà Lâm Nhiên ở trong một biệt thự gần bệnh viện. Hai chú nhóc nhảy tường vào, rồi nhẹ nhàng luồn vào nhà bếp từ phía sau. Sau khi mó được đồ ăn, Lâm Nhiên lén đưa Kỳ Kỳ lên phòng mình ở tầng trên.
“Cậu ấy lại có phòng riêng!” Điều ấy khiến một chú nhóc từ khi sinh ra đã ở trong khu ổ chuột tồi tàn như Kỳ Kỳ giật mình sửng sốt.
Vừa vào đến phòng Lâm Nhiên, Kỳ Kỳ đã ngấu nghiến ăn, chừng như cả đời này cậu chưa từng được ăn thứ gì ngon miệng như vậy. Vừa ăn xong, em trai của Lâm Nhiên tên Lâm Hy bước vào, thấy người bạn mới của anh cũng rất hí hửng, muốn kéo cả hai sang phòng mình để thăm em gái. Thì ra hôm đó là đầy tháng con gái của Thư Bá Tiêu, hai vợ chồng bế con đến nhà bạn Lâm Sỹ Diên chơi. Lúc ấy, người lớn ở dưới nhà nói chuyện, để bảo mẫu bế đứa bé đang ngủ lên phòng Lâm Hy cho yên tĩnh.
“Các anh xem, em gái có xinh