
Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341595
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1595 lượt.
ng là người của hai thế giới.
Nhan Hoan chuyển tầm mắt, nhìn từng chấm nhỏ lấp lánh phía chân trời.
Gió đêm lành lạnh và sự trầm lặng vây quanh hai người.
Tiêu Trạch lên tiếng trước: “Hình như cô lại đến muộn.” Thực tế là sau khi cho Lãnh Tiểu Mạn vào nhà, Tiêu Trạch liền đi ngay, một mình đứng trên đỉnh núi chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, vì thật sự quá cô đơn nên mới gọi cô tới.
Đối với loại đàn ông đã có bạn gái mà còn đi đùa giỡn những cô gái khác, Nhan Hoan không thể nào có thiện cảm nổi, xị mặt liếc anh, nói: “Đồng hồ của anh mấy giờ rồi?”
Tiêu Trạch xoay đồng hồ trên cổ tay, cúi đầu nhìn nhìn, “Hai giờ ba mươi mốt.”
Nhan Hoan nhếch môi, im lặng, lát sau mới nói: “Anh xác định là giờ Bắc Kinh à?”
Tiêu Trạch giơ cổ tay, nhíu mày, “Không tin cô tự tới đây mà xem.”
Nhan Hoan hất cằm, chịu đựng cơn tức đang bốc lên đầu, đi qua, hai ngón tay thô lỗ nhéo vào cổ tay anh, nhìn vào. Đồng hồ của hai người chênh lệch ít nhất bốn mươi giây.
“Anh chỉnh giờ nhanh hơn.”
Tiêu Trạch mỉm cười, coi như ngầm thừa nhận.
Nhìn phần vỏ thép của chiếc đồng hồ đã hơi mòn, Nhan Hoan nói: “Đồng hồ này đã đeo rất nhiều năm!”
Tiêu Trạch nhìn cô rất sâu, nói: “Đúng là đã nhiều năm.”
Khóe môi hiện ra ý cười, Nhan Hoan nói: “Tôi nghĩ nhất định không có ai nói với anh, đồ đã dùng lâu cần phải thay đổi.”
Ánh mắt chăm chú vào khóe miệng cô đang tươi cười thật duyên dáng, đến khi Tiêu Trạch có phản ứng, đồng hồ đeo tay màu đen làm bạn với anh nhiều năm đã rơi vào tay cô.
Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Tiêu Trạch nói: “Đưa tôi.”
“Muốn à? Trả xe cho tôi.”
Sắc mặt Tiêu Trạch thay đổi, lạnh giọng: “Cô đang mặc cả với tôi sao?”
“Tôi không có tư cách đó ư?” Nhan Hoan làm bộ vươn tay ra ngoài vách đá.
Từ nét mặt nghiêm trọng của anh, không khó nhìn ra tầm quan trọng của chiếc đồng hồ này.
Một ngón tay Nhan Hoan xoay xoay chiếc đồng hồ, nói: “Coi tôi như con ngốc đùa qua đùa lại, anh cảm thấy thú vị lắm sao? Chỉnh nhanh thời gian, cho người chặn đường tôi, tôi có thể lãng phí thời gian chơi với anh hai lần, không có nghĩa là lần thứ ba thứ tư cũng sẽ bị anh tóm gáy chơi xỏ.
Tôi không muốn biết anh giữ xe của tôi, bắt tôi làm lái xe cho anh là có mục đích gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không đáng giá để anh phí phạm nhiều thời gian như vậy, tôi và anh là người của hai thế giới, tôi không muốn bước vào phạm vi của anh, trò chơi của anh tôi cũng chơi không nổi.”
Cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, “Cho nên, đến đây thôi, anh và tôi, mỗi bên trở về thế giới của người đó, từ nay về sau đừng ai trêu chọc ai.”
Nhan Hoan đưa đồng hồ tới trước mặt anh, Tiêu Trạch không nhận lại mà ngẩng đầu, nhìn bầu trời sao mênh mông, khi quay lại ánh mắt đã mang theo tia sáng lạnh lẽo.
“Có phải cô đã quên là cô chọc vào tôi trước.”
“Tôi đã xin lỗi.”
Gương mặt bình tĩnh không gợn sóng làm quấy đảo lòng anh, Tiêu Trạch cười mỉa mai, “Tôi không chấp nhận…”
“Đó là việc của anh, không liên quan tới tôi.” Nhan Hoan không muốn tiếp tục phí thời gian nữa, giữ lấy bàn tay to của anh, nhét chiếc đồng hồ vào, bỏ lại một câu, “Không gặp lại.”
Không gặp lại.
Vĩnh viễn không muốn gặp lại sao?
Giống như có thứ gì đó đang từ từ trôi đi, khiến người ta không bắt được cũng không giữ được, loại cảm giác này thật khó chịu.
Tiêu Trạch trở tay nắm chặt tay cô, chiếc đồng hồ bị giữ lại giữa tay hai người, anh hơi dùng sức, kéo cô đến trước mặt.
“Buông tôi ra.” Nhan Hoan sốt ruột giãy giụa, bàn tay kia cố đẩy tay anh ra.
Bàn tay giống như gọng kìm lớn. “Tiêu Trạch, anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra.”
Tiêu Trạch nắm chặt tay cô, đồng tử tối tăm nhìn chằm chằm đôi mắt to giận dữ, mở miệng nói từng từ từng chữ: “Cô nam quả nữ, rừng núi hoang vu, cô nói xem tôi muốn làm gì.”
Quyết liệt
Nhan Hoan nhìn bốn phía tối đen như mực, ánh mắt đối diện với người đàn ông toàn thân tỏa ra mùi nguy hiểm có thể dễ dàng khống chế cô, tim đập dồn dập, nói không sợ hãi là nói dối, cô hét lên ra lệnh Tiêu Trạch: “Anh buông tay.”
Tiêu Trạch rít qua kẽ răng, “Không buông.”
Nhan Hoan ra sức muốn rút tay về, cố gắng giật ra, giày đế bằng giẫm phải một hòn đá, chân trẹo một cái, cả người ngã ngửa ra sau.
“Cẩn thận!” Tiêu Trạch thả lỏng tay vốn định ôm lấy cô, nhưng khi thấy chiếc đồng hồ trong tay cô từ từ rơi ra, anh không quan tâm đến điều gì nữa, phản ứng đầu tiên là đỡ lấy đồng hồ.
…
“Chị Hoan, chị xem bộ phận giảm xóc này có cần chỉnh cho chắc chắn hơn không.” Tiểu Thứ vừa cầm bộ phận giảm xóc đo vào trục bánh xe vừa nói với Nhan Hoan.
“Chạy đường gì?” Nhan Hoan hỏi.
“Đường núi là nhiều.” Tiểu Thứ nói.
Cái nắp trục bánh xe này cố ý đối địch với cô đây mà, Nhan Hoan cắn răng đập một cái thật mạnh, cố định xong, trầm mặt nói: “Về sau những việc đơn giản như vậy đừng hỏi tôi, tự giải quyết đi.” Đứng dậy tháo găng tay, cô đi về hướng phòng nghỉ.
Tiểu Thứ gãi gãi cái đầu tóc vàng, nhỏ giọng nói t