Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Từ Bi Thành

Từ Bi Thành

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341784

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1784 lượt.

à phòng ăn riêng trong khách sạn, có lúc là quán lẩu nổi tiếng. Đinh Hành hôm xuất hiện hôm không, mỗi khi có mặt anh ta đều ngồi bên cạnh Mộ Thiện. Anh ta không nhiều lời, chỉ có ánh mắt thâm tình, khóe miệng mỉm cười, như hưởng thụ như chiều chuộng.
“Đến chỗ tôi đi, mang cả thành quả công việc của cô”. Đinh Hành nói xong liền cúp điện thoại, không cho Mộ Thiện cơ hội mở miệng.
Tất nhiên Mộ Thiện không thể từ chối dù biết Đinh Hành nhất định lấy danh nghĩa việc công làm việc tư.
Tầng cao nhất tòa nhà chính không một bóng người, văn phòng sang trọng yên tĩnh như giáo đường, thậm chí đến thư ký riêng của Đinh Hành cũng không có mặt. Mộ Thiện đi lên bằng thang máy riêng và đi thẳng vào văn phòng của Đinh Hành.
Đinh Hành hôm nay mặc áo T-shirt màu nhạt, khiến dung mạo anh ta càng sáng sủa hơn ngày thường. Anh ta ngồi đằng sau bàn làm việc, tay cầm tập tài liệu, thần sắc rất tập trung.
Nghe có động tĩnh, Đinh Hành lập tức ngẩng đầu, anh ta mỉm cười khi nhìn thấy Mộ Thiện.
“Mau lại đây đi, thức ăn nguội cả rồi”. Đinh Hành đứng dậy đi đến bàn uống nước, trên bàn đặt mấy hộp cơm.
Mộ Thiện đưa báo cáo kết quả công việc cho Đinh Hành, anh ta mỉm cười nhận lấy, vừa ăn cơm vừa giở ra xem, thái độ rất nghiêm túc.
Điều đó khiến Mộ Thiện hơi áy náy, dường như cô đã nghĩ sai về anh ta. Cô giơ tay về phía Đinh Hành: “Đưa cho tôi đi!”
Đinh Hành nhíu mày không hiểu. Mộ Thiện lấy lại tập tài liệu từ tay anh ta: “Ăn xong rồi hẵng xem, tôi không muốn hại Đinh thiếu bị rối loạn tiêu hóa”.
Khóe mắt Đinh Hành lộ ý cười, anh ta nói nhỏ: “Được thôi!”
Không biết Đinh Hành mua cơm ở đâu, mùi vị không tồi, Mộ Thiện ăn rất ngon miệng. Lúc cô đang chuẩn bị chào tạm biệt, Đinh Hành đột nhiên mở miệng: “Cô hãy ở lại đây, buổi chiều nói cho tôi biết thành quả nghiên cứu của cô”.
“Vậy tôi đi lấy máy tính chuẩn bị một lát”.
Đinh Hành nở nụ cười bất lực và cất giọng tội nghiệp: “Mộ Thiện, để tôi nghỉ ngơi một lát có được không?”
Mộ Thiện mềm lòng, người đàn ông này thật là…Nhưng chính vì phát giác bản thân mềm lòng, cô mới càng nên giải quyết dứt khoát.
Hôm nay có lẽ cô sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng. Mộ Thiện ngẩng đầu, nhìn Đinh Hành bằng ánh mắt trong veo: “Được, tôi cũng muốn nói chuyện với anh”.
Đinh Hành dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ta cúi đầu châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh hẳn.
Văn phòng của tổng giám đốc Đinh Mặc Ngôn nằm ở góc trong cùng của tầng lầu, cách xa văn phòng của người khác. Góc văn phòng còn có một cánh cửa đi sang một căn phòng khác, chắc đây là phòng nghỉ của Đinh Mặc Ngôn. Bên trong bài trí sang trọng, trên tường treo một chiếc tivi tinh thể lỏng rất lớn, phía đối diện có ghế sofa, thậm chí có cả giường ngủ.
Khi cánh cửa khép lại, bên trong tạo thành không gian hoàn toàn tách biệt thế giới bên ngoài.
Liên tưởng đến tin đồn về Đinh Mặc Ngôn, Mộ Thiện cảm thấy chiếc giường rất chướng mắt. Trong hai tháng làm việc ở Dung Thái, cô thường xuyên nhìn thấy nhiều người phụ nữ khác nhau ở bên cạnh Đinh Mặc Ngôn, ông ta không hề che dấu sở thích của mình, thậm chí có còn thẳng thắn vô tư trước bàn dân thiên hạ.
Trong căn phòng ánh sáng mờ mờ và yên tĩnh, hệ thống âm thanh chuẩn có thể mang đến sự hưởng thụ cả về thị giác lẫn thính giác. Mộ Thiện nhìn chăm chú lên màn hình tivi. Nhưng dù cô không liếc ngang liếc dọc, người đàn ông ở bên cạnh có một cảm giác tồn tại mãnh liệt khiến cô không thể xem nhẹ.
Đinh Hành ngồi trên tấm thảm trải nền nhà ở gần Mộ Thiện. Mộ Thiện từ đầu đến cuối thẳng cứng người nên khó tránh bị mỏi lưng. Cô hơi ngả người về phía sau để tựa vào ghế sofa.
Thế nhưng Đinh Hành không biết vòng tay ra sau lưng Mộ Thiện từ lúc nào. Sau đó bờ vai cô trĩu nặng, tay anh rất tự nhiên đặt lên vai cô.
Chuyện gì đến cũng đến.
Tuy Mộ Thiện đã lường trước nhưng vào giây phút đó, cô không tránh khỏi căng thẳng. Sau Trần Bắc Nghiêu, cô chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như vậy. Mộ Thiện ngoảnh đầu định lên tiếng, nhưng đến hơi thở của cô cũng ngưng trệ.
Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt anh tuấn như tượng điêu khắc của Đinh Hành chỉ cách cô vài xen ti mét. Anh ta không hề xem phim mà hơi cúi đầu, sống mũi thẳng của anh ta cọ lên tóc cô, như muốn hít mùi hương trên tóc cô.
Cảm nhận thấy ánh mắt của Mộ Thiện, Đinh Hành hơi nghiêng đầu về phía cô. Bốn mắt họ nhìn nhau.
Sau đó không đợi Mộ Thiện có phản ứng, Đinh Hành đột nhiên cúi xuống đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô.
Bàn tay còn lại của Đinh Hành đặt lên người cô. Anh ta nhìn cô đăm đắm, ánh mắt ẩn dấu sự rung động thâm trầm.
Toàn bộ máu trong người Mộ Thiện dồn hết lên mặt, cô nói nhỏ: “Đinh Hành, tôi không thể…”
“Mộ Thiện!” Đinh Hành cụp mi mắt, giọng nói trầm ấm của anh có thể mê hoặc ý chí và linh hồn con người: “Em biết…tôi không phải cần đáp án này…”.
Đinh Hành tắt tivi, xung quanh đột nhiên yên tĩnh hoàn toàn, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim đập của hai người.
“Tôi…” Mộ Thiện đột nhiên có cảm giác bất lực.
Đinh Hành không để cô nói hết câu, anh ta một tay nhấc cằm c


Snack's 1967