
Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134270
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/270 lượt.
trong ánh mắt hắn thoảng qua trong tích tắc nỗi khiếp sợ cùng lo lắng. Chỉ là, một giây sau, hắn lại khinh miệt cười nói: “Cứ cho là JL thì thế nào, anh cùng lắm chỉ là một kẻ tàn phế, anh bị liệt, sinh hoạt hàng ngày đều phải cần người khác giúp đỡ. Nói cho anh biết, không cần biết anh là ai, đến khi tiền chuộc đến, anh cũng sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.” Nói xong liền quăng Vũ Chính xuống mặt đất, bước thật nhanh ra ngoài.
Trong văn phòng tổng tài của Lâm thị.
Lâm Hinh Ý lòng nóng như lửa đốt ngồi trong phòng làm việc chờ đợi, sau khi cô nhận được điện thoại của Lý Tử Ngôn thì lập tức liên lạc khắp nơi hỏi thăm tin tức. Đúng thật là Vũ Chính đã lên máy bay của mình trở về, nhưng mà anh căn bản không có về nhà, ngay cả nhà họ Giang cũng không có tin tức của anh. Nói như vậy, trên đường đi máy bay trở về anh đã mất tích, phi công cũng mất tích. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Lý Tử Ngôn nói giờ đang trên đường từ Mĩ trở về, tuy hiện tại chuyện này chưa lần ra đầu mối nhưng cô có thể khẳng định, đây nhất định là có người cố ý gây nên.
Lúc này, điện thoại trong văn phòng vang lên, bởi vì nếu có việc riêng thì nhất định sẽ gọi điện thoại cầm tay, cho nên cô cầm điện thoại lên không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì hãy giúp tôi từ chối đi.”
Thư kí Amy giọng hơi run rẩy nói: “Người gọi điện thoại nói có chuyện rất quan trọng… ừm… chuyện của tiên sinh Giang Vũ Chính.” Cô cũng không chắc tâm tình lúc này của tổng tài thế nào, hình như vợ chồng đang gặp mâu thuẫn, nhưng cô biết rõ mình không nên biết quá nhiều.
Lâm Hinh Ý lập tức biết là chuyện gì, liền nhấn nút nghe máy.
Giọng nói thô ráp của một người đàn ông vang lên, “A, cô khỏe chứ, Lâm tổng tài à, hẳn phải gọi là bà Giang nhỉ.” Giọng nói mười phần tâng bốc.
Hinh Ý nằm chặt microphone, tay đã đổ hồ môi, giống như là muốn bóp nát microphone, nói: “Tôi là Lâm Hinh Ý, xin hỏi anh là ai?”
Người bên kia cười ha ha nói: “Là như vầy, anh cả của chúng tôi gần đây buồn bực khó chịu, tâm trạng gần đây cũng không tốt lắm nha. Cho nên đã mời Giang tiên sinh đến nhà chúng tôi ngồi một lát, cô xem…”
Tay Hinh Ý hơi run lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh lạ thường: “Nói, anh muốn thế nào?”
Người bên kia chân thành nói: “Chúng tôi cùng lắm cũng chỉ cầu tài thôi nha, cũng không cần nhiều, hai triệu đô la Mĩ, hơn nữa phải là tiền mặt. Chúng tôi sẽ thông báo thời gian, địa điểm cho cô sau, nhưng mà đương nhiên là càng nhanh càng tốt, như vậy chồng cô sẽ chịu khổ ít đi một chút.”
Hinh Ý nói tiếp: “Sức khỏe của chồng tôi không được tốt lắm, tôi xin các anh…” còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cô ngã ngồi trên ghế sa lon, toàn thân run rẩy, toàn bộ thế giới giống như chỉ nghe được tiếng hô hấp của chính mình.
Hiện tại Vũ Chính có làm sao không, cô nhớ thân thể anh còn yếu như vậy, làm sao có thể chịu nổi, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chuông điện thoại di động vang lên gần nửa thế kỉ, cô cầm lấy điện thoại, toàn thân đều không còn chút sức lực nào.
Giọng nói của Lý Tử Ngôn trong điện thoại truyền đến: “Hiện giờ tôi đang ở sân bay, cô…”
Không đợi anh nói hết, Hinh Ý như đang nói chuyện với không khí: “Bắt cóc, Vũ Chính bị bắt cóc.”
Lý Tử Ngôn ở bên kia nghe được cũng sững sờ, nhưng chỉ vài giây sau, ngưng trọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai triệu đô la Mĩ, tiền mặt.” Cô nói ngắt quãng, thậm chí còn không rõ chính mình đang nói gì, trong đầu cô lúc này chỉ có Vũ Chính của cô.
Lý Tử Ngôn trầm ngâm một lát: “Chuyện tiền tôi sẽ lo, cô cũng đừng quá lo lắng, tôi nghĩ người kia chỉ cần tiền thôi, tuyệt đối sẽ không làm hại Vũ Chính.” Tự dưng sao lại bị bắt cóc? Ngay cả phi công cùng hộ lý đi theo chăm sóc cũng bị mất tích. Có ai đó đối với chuyện của nhà họ Giang rõ như lòng bàn tay chứ? Nếu như đúng như chính mình dự liệu thì người kia hẳn là không chỉ đơn giản là muốn tiền không thôi. Đôi mày kiếm của anh nhíu chặt lại, nếu Vũ Chính có chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ này.
Ảnh hưởng của Lý Tử Ngôn ở trong nước mặc dù không lớn bằng ở Mĩ nhưng dù sao cũng không thiếu các mối quan hệ, có thể dễ dàng liên lạc với người ở cả hắc bạch đạo. Huống chi, có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, rất nhiều chuyện chỉ cần chi ra chút tiền là có thể biết rõ. Anh thông qua nhiều con đường để tra ra, thì ra từ lúc Vũ Chính mất tích đến giờ, Giang Vũ