
Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134290
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/290 lượt.
nh, dùng gối mềm kê lên mắt cá chân của anh để giữ vị trí 90 độ, phòng ngừa bàn chân bị dị dạng, rồi lấy một chiếc khăn ấm lau chân cho anh. Lúc này mới bắt đầu mát xa cho anh, mát xa những huyệt đạo dựa theo trung y, quả nhiên cơ thể Vũ Chính không còn căng cứng như vừa rồi.
Hinh Ý thở ra một hơi, lại ngồi xuống đầu giường giúp anh mát xa tay phải, nắm tay phải được cô nhẹ nhàng mát xa nên cũng chầm chậm thả lỏng.
Tay phải của Vũ Chính tuy không còn khả năng hoạt động nhưng vẫn còn cảm giác, được bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Rốt cuộc khi giúp anh mát xa toàn thân xong, Hinh Ý quỳ bên cạnh giường giúp anh cởi bộ đồ vest ra. Vũ Chính tận dụng cơ hội cô cúi người xuống, nâng tay trái đặt trên gáy cô kéo xuống. Ha ha, gian kế đã thực hiện được, thành công đánh cắp được một nụ hôn trên đôi môi thơm kia.
Hinh Ý trừng mắt, ngược lại như đang nghĩ đến thứ gì đó, cúi xuống ghé vào lỗ tai anh, thổi một luồng khí, dịu dàng nói: “Đêm đã khuya, anh cũng mệt mỏi rồi, ngày mai chúng ta lại…”
Vũ Chính nhanh chóng nói: “Không mệt, chúng ta tiếp tục.”
“Không được, ngày mai em còn phải đi làm.”
Anh làm ra vẻ một người chồng nhỏ, chịu không nổi bộ dạng này của anh, một bộ dạng vô cùng ngây thơ, giả trư ăn thịt cọp.
“Ai bảo anh ngồi bốn tiếng trước đàn dương cầm làm gì?” Không nói đến thì thôi, nghĩ đến bộ dạng gắng gượng vừa rồi của anh, lòng cô như dao cắt.
“Đây còn không phải là vì đổi lấy một nụ cười của hồng nhan sao!” Vũ Chính uất ức nói, anh bị bắt cóc, ngủ suốt ở bệnh viện, em còn xa cách như vậy. Đừng ra đòn sát thủ như vậy được không?
Hinh Ý ngừng động tác giúp anh cởi quần áo, khẽ đẩy anh ra, xoay người muốn rời đi.
Một tiếng kêu đau của Vũ Chính làm cho cô khẩn trương quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng hỏi: Anh đau ở đâu? Thì anh đã ôm chặt lấy cô, cuồng nhiệt hôn lên môi cô. Cô không thể làm gì được, đẩy anh ra lại sợ anh bị thương. Cuối cùng toàn thân nóng bừng, hai người cùng nhau triền miên, cả căn phòng nồng đậm hương vị *** (ta ko bít nhà, 3 cái dấu sao kia là tác giả để vào đấy ^_^)
Bình tĩnh
Gió nhè nhẹ thổi bay tấm rèm cửa, nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng manh chiếu vào trong phòng.
Hinh Ý mơ màng mở hai mắt ra, phát hiện mình đang cuộn tròn trong lòng Vũ Chính, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh. Cô nhớ đến màn kích tình tối qua của hai người, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, nhếch miệng mở nụ cười. Vũ Chính của cô là người đàn ông tuyệt nhất, luôn có thể khiến cho người khác đạt đến khoái cảm vô tận.
Vũ Chính cúi đầu, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đang ngây ngô cười gì thế?”
Hinh Ý không nghĩ đến anh tỉnh dậy sớm như vậy, lúc 4h giúp anh xoay người, vẻ mặt anh còn mơ mơ màng màng, mệt đến độ không để ý đến ai.
Tuy rằng nửa người dưới của Vũ Chính bị liệt, không có cảm giác, nhưng bởi vì lúc còn hôn mê bệnh viện có những biện pháp trị liệu phù hợp, điều khiển hệ cơ quan tiết niệu, đúng giờ rút nước tiểu ra cho nên cũng không làm mất đi công năng của bàng quang cùng chức năng khống chế nước tiểu. Cuộc sống vẫn bình thường, chỉ cẩn uống nước đúng giờ, đúng giờ đi toilet là được.
Hinh Ý từ bên phải vươn tay đỡ lấy thắt lưng anh, tay trái của Vũ Chính cũng dùng sức chống đỡ lấy thành bồn cầu và giá đỡ để giữ thăng bằng cho cơ thể. Cô lại dùng tay phải nhẹ nhàng mát xa vị trí quanh bàng quang cho anh, giúp anh được thoải mái hơn.
Cho dù là người đàn ông bình thường thì ở giờ khắc này cũng sẽ cảm thấy thất bại, huống chi là người tự tôn, ngạo khí cao ngút trời như Giang Vũ Chính. Anh cúi đầu nói: “Vất vả cho em rồi.”
Hinh Ý phát giác ra vẻ mất tự nhiên của anh, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của anh, cho anh một nụ cười thật tươi như ánh mặt trời, “Anh không biết gần đây khí sắc của em tốt hơn rất nhiều sao? Đó là bởi vì chăm sóc cho anh đó. Có thể chăm sóc cho người mình yêu chính là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
Vũ Chính dùng môi chặn lại lời cô đang muốn tiếp tục nói, hai người liền quên đây là chỗ nào.
Hôn Hinh Ý đến khi cảm thấy não sắp hết dưỡng khí, tay trái đặt tại phần eo của anh đã không còn sức, anh mới lưu luyến mà buông ra.
Hinh Ý há miệng thở, nhìn anh sẵng giọng: “Anh còn chưa chịu an phận hả?”
Vũ Chính cười nhìn cô, hàng mi chớp chớp. Anh thật sự cũng là người hạnh phúc nhất, bởi vì có thể được người mình yêu nhất chăm sóc.
Nắng sớm đầu xuân luôn làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Vũ Chính đang ngồi bên ô cửa sổ đầy nắng xem báo Wall Street, đôi khi ánh mắt lại lơ đãng nhìn sang Hinh Ý ngồi ở đối diện xem tạp chí th