
Tác giả: Thư Nghi
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341145
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1145 lượt.
Bà lão ra hiệu tôi ngồi xuống và cất giọng ôn hòa: “Mai, cháu tên là Mai đúng không? Tại sao cháu lại tới Odessa?”
Tại sao ư? Bởi vì nơi này giá cả không đắt đỏ, visa cũng dễ xin.
Tất nhiên là tôi không thể nói thẳng ra như vậy. Câu trả lời của tôi khách khí, đúng tiêu chuẩn ngoại giao: “Cháu rất thích Odessa, bởi vì nơi này là quê hương của hai nghệ sỹ piano vĩ đại Emil Gilels và Rikhter”.
Tôi bổ sung thêm một câu: “Còn Vitas nữa, Vitas đẹp trai cũng sinh ra ở thành phố này”.
Tôn Gia Ngộ ngồi bên cạnh lật cuốn sách, nghe tôi nói vậy, anh ngẩng đầu nhìn tôi và nở nụ cười mờ ám.
Tôi hiểu anh đang nghĩ gì, chắc anh cười tôi ngốc nghếch. Tôi được đà nói tiếp: “Rất giống ca sỹ trong “Lascia Ch’io Pianga”, thần bí đẹp đẽ, khiến con người mê đắm”.
Bà lão không nhịn được cười thành tiếng, cười đến nỗi nếp nhăn trên khóe mắt bà như bông hoa cúc nở nộ. Bà lão quay sang nói với Tôn Gia Ngộ: “Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ, tôi cũng có thời như vậy, thích một người đến mức sùng bái…”.
Khoan đã, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, người đàn ông trung niên trên tấm ảnh treo tường kia chẳng phải là Emil Gilels, nghệ sỹ nhân dân Liên Xô từng tốt nghiệp ở Học viện âm nhạc Odessa hay sao?
Nếu vậy, bà lão ở trước mặt tôi là…
Tôi đứng bật dậy, xúc động đến mức không nói ra lời: “Bà…bà là…”.
Bà lão lắc đầu ngăn tôi lại, nụ cười bà phảng phất nỗi chua xót khó diễn tả: “Tất cả đều đã qua rồi”.
Tôn Gia Ngộ đứng đằng sau bà lão, anh cau mày ra hiệu cho tôi, tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng tâm trạng của bà lão rõ ràng bị ảnh hưởng, bà lập tức viện cớ rời khỏi thư phòng.
Nhìn theo bóng lưng bà, tôi cảm thấy rất áy náy: “Tôi đã nói sai điều gì rồi à?”
“Không có, chỉ là em hơi ngốc nghếch”.
“Xì!”
“Xì gì mà xì?” Anh gõ vào gáy tôi.
“Sao anh quen bà ấy?”
“Bé ngốc, em không nhìn ra sao? Bà ấy chính là chủ căn hộ tôi đang thuê”.
“Hả?” Tôi mở to mắt: “Vậy tại sao bà ấy không sống trong thành phố mà ở nơi hoang vắng này?”
“Chồng bà ấy là cán bộ cao cấp của Liên Xô trước kia nhưng qua đời lâu rồi. Lúc đó tiền lương hưu của bà ấy vài ngàn rúp, sống rất thoải mái. Sau khi Liên Xô giải thể, lương hưu của bà ấy nếu đổi ở chợ đen chưa tới một trăm đô la Mỹ. Nếu không cho thuê nhà thì bà ấy sống bằng gì?”
Tôi không tiếp lời anh, im lặng một lúc mới cất giọng đầy sùng bái : “Nếu nhắc đến tên bà ấy, trong giới piano chắc mọi người sẽ ngả mũ kính phục”.
“Không sai, vài người cùng thời đại với bà đều giảng dạy tại một số Học viện âm nhạc ở các nước Tây Âu. Chỉ vì lý do sức khỏe mà bà ấy phải ở lại”.
Tôi vỗ tay: “Ôi trời, nếu bà ấy có thể chỉ dẫn tôi chơi piano, bắt tôi làm người hầu của bà mấy năm tôi cũng đồng ý”.
Tôn Gia Ngộ nhìn tôi, ánh mắt anh lóe lên một tia gian tà: “Đúng vậy, một lá thư tiến cử của bà còn hơn ba năm nỗ lực của em. Em thử xem có nên đối xử tốt với tôi hơn không?”
Tôi không bận tâm đến anh, cầm mấy quyển nhạc lật đi lật lại, nhưng tim tôi không ngừng đập thình thịch.
Tôn Gia Ngộ cười cười, anh cầm mấy cái đĩa hát nhựa đi về góc phòng. Góc phòng đặt một máy nghe nhạc cũ kỹ, giống đạo cụ trong phim điện ảnh đen trắng ở thập niên bốn mươi. Nhưng khi đĩa hát nhựa được bật lên, không khí đột nhiên êm dịu hẳn. Cả căn phòng lập tức chìm vào giai điệu ai oán của vở ca kịch nổi tiếng “Madama Butterfly”.
Tôn Gia Ngộ thuận tay đóng cửa. Anh rót một ly rượu vang rồi ngồi xuống ghế nhắm mắt giả bộ nghỉ ngơi.
Tôi đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng cũng không thắng nổi cám dỗ quá lớn. Tôi đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, đồng thời cất giọng ngọt ngào: “Tôi muốn thương lượng với anh một chuyện có được không?”
Tôn Gia Ngộ mở mắt, anh chỉ tay lên đùi mình: “Ngồi lên đây, ngồi lên đây tôi mới thương lượng”.
Tôi trừng mắt với anh không chịu nhúc nhích. Tôn Gia Ngộ không thèm bận tâm đến tôi, lại nhắm nghiền mắt.
Tôi nghiến răng, tần ngần mất hai mươi giây mới chậm rãi ngồi lên đùi anh.
Khóe miệng anh hơi động đậy rồi nhếch lên, anh hỏi bằng một giọng lười biếng: “Em muốn thương lượng chuyện gì?”
“Anh thử hỏi bà ấy giúp tôi xem bà ấy có chịu nhận tôi không? Tôi sẽ trả phí phụ đạo”.
“Ồ, khẩu khí ghê quá”. Tôn Gia Ngộ hơi khép hờ mi mắt nhìn tôi: “Bà ấy không dễ dàng nhận học trò đâu. Trước tiên phải xem có tư chất không, không là thiên tài bà ấy sẽ không nhận. Hơn nữa tiền luyện đàn một giờ mười lăm đô la em còn chê đắt thì làm sao trả nổi phí phụ đạo cho bà ấy?”
Tôi biết mình đã nói sai, nhưng đáng hận hơn là anh có trí nhớ tốt, đến câu nói buột mồm của tôi anh cũng nhớ rõ.
Tôn Gia Ngộ đứng dậy kéo tôi lại gần, môi anh lướt nhẹ trên má tôi. Anh cất giọng dịu dàng: “Tối nay đừng về nữa, được không em?”
Tôi không lên tiếng, trong lòng hỗn loạn vô cùng. Tôi không phải là thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ nên tôi biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôn Gia Ngộ tìm đến bờ môi tôi rồi ngậm chặt. Đây là nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, không giống lần đầu tiên. Từ đầu đến chân tôi như bị điện giật, trong lòng chảy đầy mật ngọt.<