Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh

Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh

Tác giả: Thư Nghi

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341200

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1200 lượt.

bị Andre kéo ra khỏi phòng bệnh. Tôi không thể thoát khỏi bàn tay anh nên ra sức đá vào đùi anh: “Anh ấy đã như vậy rồi, sao các người còn còng tay anh ấy, các người có lương tâm không?”
Andre nhịn đau cố giữ chặt người tôi: “Mai, cô hãy bình tĩnh lại!”
Tôi mở to mắt nhìn Tôn Gia Ngộ bị đẩy vào phòng mổ, cánh cửa phòng đóng sập ngay trước mắt tôi một cách vô tình.
Thời gian như ngừng trôi. Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng mổ. Andre ngồi bên cạnh tôi, anh đặt tay lên vai tôi và không ngừng vỗ nhẹ.
Tôi muốn mỉm cười với anh nhưng hai khóe miệng cứng đờ. Bốn bề hỗn loạn, tai tôi chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm, tiếng bác sỹ và y tá trao đổi, tiếng máy móc ù ù…
Những âm thanh đó lúc gần lúc xa, tôi không thể lý giải ý nghĩa của chúng. Không biết bao lâu sau, trong phòng mổ đột ngột truyền ra tiếng động của một loại máy móc nào đó, tiếp theo là tiếng đàn ông hét lớn: “Một hai ba…”. Sau đó là tiếng bịch, bịch, bịch…
Từng tiếng động nối tiếp nhau, như từng nhát búa gõ mạnh vào tim tôi.
“Thượng đế ơi!” Cốc giấy trong tay Andre rơi xuống đất lăn đi rất xa, cà phê trong cốc đổ đầy xuống nền nhà, giống như vết máu khô.
“Đó là gì vậy?” Tôi hỏi.
“Kích điện, bọn họ đang kích điện anh ta”.
Lời của anh ấy lọt vào tai tôi, giống như hạt mưa rơi xuống chiếc ô bộp bộp, tôi không hiểu anh đang nói gì.
Vào lúc bốn giờ chiều, cuối cùng cửa phòng mổ cũng mở ra. Hai người cảnh sát mặc thường phục tiến lại gần nói điều gì đó với bác sỹ. Tôi cũng muốn xông lên nhưng bị Andre giữ lại.
Tôi chỉ có thể đứng nhìn Tôn Gia Ngộ từ xa, mặt anh được chụp mặt nạ dưỡng khí trong suốt, sắc mặt anh nhợt nhạt không giống người thật.
“Andre, xin anh hãy bỏ tôi ra, tôi vẫn có thể khống chế bản thân”. Tôi cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Nhưng Andre không nghe lời tôi, ngón tay anh càng siết chặt hơn.
Đồng nghiệp của anh bước tới: “Anh ta không thể gặp bất cứ ai, hai người hãy về đi”.
Andre vội nói lời xin lỗi.
Người cảnh sát nhìn tôi lắc đầu rồi quay sang Andre: “Andre, tôi thấy cô ấy có vẻ không ổn, cô ấy cần nghỉ ngơi”.
Tôi ngồi im một chỗ không chịu nhúc nhích, Andre cũng hết cách, anh đành đợi tôi hồi phục tâm trạng mới lôi tôi rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài trời rất u ám, mây đen che kín vùng trời phía Bắc, không khí nằng nặng như sắp đổ cơn mưa lớn.
Andre mở cửa xe ô tô cho tôi, tôi đứng hóa đá một chỗ, chân như bị chôn chặt dưới đất. Một lúc sau, tôi mới miễn cưỡng lên xe.
“Mai”. Andre muốn kéo tay tôi.
Nhưng tôi đột ngột túm chặt tay anh, như túm ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, đồng thời cất giọng khẩn cầu: “Giúp tôi, Andre, tôi muốn đưa anh ấy ra ngoài”.
“Tôi không biết làm thế nào mới có có thể giúp cô”. Anh từ từ gạt tay tôi: “Tôi xin lỗi, tôi là một cảnh sát”.
“Cảnh sát? Cảnh sát các anh đều là cứt chó!” Nỗi đau của tôi đột nhiên bùng phát thành cơn giận dữ: “Rõ ràng là một quốc gia rác rưởi, vậy mà luôn miệng nhắc tới công bằng và dân chủ. Anh nói cho tôi biết, dân chủ và công bằng của các anh nằm ở chỗ nào? Nếu không phải Cục cảnh sát nhận tiền của kẻ khác gây phiền phức cho anh ấy, liệu anh ấy có ngày hôm nay? Nếu không phải có người cố ý hãm hại, tại sao anh ấy bị đánh đến suýt chết ở trong trại tạm giam? Số tiền chúng tôi đút lót cho các anh đâu rồi? Đem đi nuôi chó rồi à? Các anh ăn tiền của bên nguyên cáo rồi lại ăn tiền của bị cáo, các anh còn vô liêm sỉ hơn cả xã hội đen”.
Andre nhìn tôi hồi lâu, gương mặt anh tuấn của anh lộ rõ vẻ đau đớn lẫn thất vọng. Một lúc sau anh cúi đầu quay người bước đi.
Tôi sững sờ, đột nhiên ý thức mình vừa làm gì. Tôi đuổi theo ôm thắt lưng anh: “Tôi xin lỗi, Andre, tôi đã nói sai rồi”,
Trong những ngày tháng khó khăn này, chỉ có một mình anh ở bên cạnh cùng tôi vượt qua.
Andre đứng bất động, sau đó anh mở miệng: “Cô nói đúng, đây quả thật là một nghề nghiệp bẩn thỉu”.
Anh cố gắng thoát khỏi tay tôi rồi lên xe nổ máy phóng đi mất.
Tôi hoàn toàn kiệt sức, ngồi xổm xuống đất ôm chặt hai vai.
Sau đó trời nổi trận gió lớn rồi mưa ào ào rơi xuống. Tôi đứng bất động trong cơn mưa, ngẩng lên đón từng hạt mưa điên cuồng táp vào mặt. Tuy trên mặt có cảm giác đau rát như bị roi quất nhưng cũng khiến nỗi giày vò trong lòng tôi dịu bớt.
Có không ít người cầm ô chạy ngang qua tôi, họ quay đầu nhìn tôi như nhìn một con điên.
Cho đến khi một chiếc xe Jeep dừng lại, người tài xế khoác áo mưa lên người tôi rồi ôm tôi lên ghế phụ.
“Anh Khâu…”. Tôi giống như được gặp người thân ở chốn xa lạ, cuối cùng cũng òa khóc.
“Cô đừng sợ, chúng ta đi tìm La Tây, nhất định có thể cứu cậu ấy ra ngoài”. Khâu Vĩ lập tức nổ máy lái xe lao đi trong cơn mưa.
Chúng tôi ngồi đợi ở phòng khách nhà La Tây, nửa tiếng đồng hồ sau chị ta mới ra ngoài tiếp chúng tôi, trên người khoác bộ áo tắm màu hồng đào như vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Mới nghe Khâu Vĩ nói hai câu, La Tây lập tức trở mặt: “Tôi đã nói rồi, chuyện của cậu ta tôi không bao giờ can thiệp nữa, hai người còn đến đây lằng nhằng làm gì?”
Khâu