Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đồng Hoa

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 1342455

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2455 lượt.

đau đớn ôm lấy ngực, khuỵu một chân xuống đất, nhưng vẫn gắng gượng ngẩng đầu, nồng nàn tha thiết nhìn A Hành.
Dần dà, nguồn sức mạnh kinh khủng trong người A Hành từ từ tan biến, cặp mắt nàng cũng thôi đỏ ngầu, nàng bắt đầu khôi phục lại thần trí.
Đào hoa rợp trời, phấp phới lả tả, chẳng khác nào làn mưa bụi Giang Nam ôn nhu diễm lệ.
Giữa trận mưa hoa, Xi Vưu khuỵu một chân xuống đất, một tay ôm ngực, tay kia chìa ra cho nàng, dịu giọng gọi: “A Hành, lại đây nào.”
A Hành không rời mắt khỏi Xi Vưu, loạng choạng bước về phía hắn, Xi Vưu cũng gượng đứng dậy, lảo đảo tiến lại phía nàng.
Nền trời đỏ rực, mặt đất đỏ thẫm, cả đất trời nhuộm thắm màu máu, vạn vật đều hôn mê bất tỉnh, xung quanh không một tiếng động, chỉ có hai người đang liêu xiêu đi về phía nhau, tựa hồ như bọn họ đã trở thành nam tử duy nhất, nữ tử duy nhất trên thế gian này.
Hoa đào ngàn dặm đua nhau khoe sắc, cuối cùng, nàng và hắn cũng gặp nhau dưới cội đào.
Giữa rợp trời hoa nở, Xi Vưu mỉm cười ôm chặt A Hành vào lòng, siết mạnh, rối siết mạnh hơn nữa. A Hành vùi mặt vào ngực hắn, nhoẻn cười hạnh phúc, chợt nàng thấy có gì đó không ổn, nghỉ ngơi một thoáng mới phát hiện ra, nàng không nghe được tiếng tim hắn dồn dập đập nữa rồi. Lồng ngực Xi Vưu đã lạnh băng, chẳng còn nồng nàn ấm sực, dồi dào sinh lực như xưa.
A Hành kinh hoảng ngẩng lên nhìn Xi Vưu, Xi Vưu chỉ mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt chan chứa nhu tình. Nàng dần dà vỡ lẽ, thì ra đây chính là ý nghĩa của bốn chữ “dĩ tâm hoán tâm” trên Bàn Cổ cung, hắn đã dùng trái tim mình, thay cho trái tim nàng bị sức nóng của mặt trời hủy hoại.
Xi Vưu không còn tim nữa… Xi Vưu sắp chết!
A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, từ từ nhoẻn miệng cười theo hắn, đôi mắt ánh lên vẻ bình thản mà cương quyết. Cây chết mây còn còn quấn quýt, cây còn mây chết chẳng rời nhau!
Nàng tươi cười ôm chặt lấy Xi Vưu, hệt như dây mây quấn lấy thân cây. Bất luận ra sao, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau, sống chết giờ đây chẳng còn quan trọng nữa, cứ thế này mà vĩnh bất phân ly, cứ thế này mà thiên trường địa cửu.
Xi Vưu ôm lấy nàng, thều thào hỏi: “Còn nhớ những lời nàng nói trên Triêu Vân phong không? Nàng nói “muốn nhìn Tiểu Yêu, Chuyên Húc bình an lớn lên, nhìn bọn chúng dựng vợ gả chồng”, ta đã hứa nhất định sẽ thực hiện ý nguyện của nàng. Nếu hiện giờ chết đi, nàng sẽ phải ôm hận suốt đời, vĩnh viễn không sao yên lòng về Tiểu Yêu được. Lẽ nào nàng không muốn chứng kiến con gái chúng ta lấy chồng ư? Không muốn biết nó sẽ kết hôn với người ra sao ư?”
Thấy A Hành máy môi, Xi Vưu liền đặt ngón tay lên miệng nàng, cười nói: “Ta biết ta biết, ta còn hứa với nàng, ngày ngày đều ở bên nhau.”
A Hành nắm lấy tay Xi Vưu, gật đầu.
Ánh mắt Xi Vưu thoáng vẻ giễu cợt, hắn lạnh nhạt nói: “Lịch sử trên thế gian này đều do kẻ thắng dựng nên, sau này khi Tiểu Yêu lớn lên, nghe thiên hạ nói cha nó là là một tên đại ma đầu nịnh trên nạt dưới, tàn nhẫn hiếu sát, dụ dỗ mẹ nó, nhất định sẽ đem lòng căm hận ta, thậm chí cả nàng. A Hành, nàng giúp ta một việc được không, nàng phải chính miệng nói cho Tiểu Yêu biết, cha nó rất yêu nó. Nói cho nó hay, cha nó chưa bao giờ làm bất cứ việc gì trái đạo, để nó khỏi phải hổ thẹn về chúng ta. Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, ta không muốn con gái ta lại phải sống cảnh không cha không mẹ nữa. Từ lúc Tiểu Yêu ra đời, ta chưa một ngày làm tròn trách nhiệm người cha, việc duy nhất ta có thể làm cho nó là giữ cho nó một người mẹ, để nó có cơ hội biết cha mẹ nó là người như thế nào, để nó khỏi phải cả đời sống trong hổ thẹn.”
A Hành ròng ròng nước mắt, lắc đầu quầy quậy, không, không, nàng không muốn sống một mình!
Xi Vưu dịu dàng nói: “Ta biết nàng sẽ rất đau khổ, nhưng nàng phải sống nhé, vì ta, vì cả con gái chúng ta nữa. Chừng nào trông thấy con gái trưởng thành, nàng nhất định sẽ hiểu sự lựa chọn hôm nay của ta, nhất định sẽ thấy dù phải đau khổ đến đâu cũng xứng đáng. Nàng nhận lời ta đi, có được không?”
A Hành đăm đăm nhìn Xi Vưu, không nói một lời, chỉ giàn giụa nước mắt. Xi Vưu run lên, giọng nói càng thêm yếu ớt: “A Hành, nhận lời ta đi!” Ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu. Xi Vưu cả đời ngang dọc, A Hành chưa bao giờ thấy hắn lộ ra ánh mắt này, không cách nào cự tuyệt, cuối cùng đành khó nhọc gật đầu.
Xi Vưu nắm lấy tay A Hành, đặt lên ngực nàng, để nàng cảm nhận được tiếng tim đập, “Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, ta đợi nàng tới tìm ta, chính miệng nói với ta, con gái chúng ta sống rất hạnh phúc. Nàng nhất định phải bảo nó ngẩng lên trời gọi mấy tiếng ‘cha’ cho ta nghe, ta chưa từng được nghe nó gọi cha…” Thân mình Xi Vưu mềm nhũn, gục vào lòng A Hành, “Chẳng biết tiếng ‘cha’ của nó sẽ như thế nào nhỉ, chắc chắn sẽ là âm thanh êm ái ngọt ngào nhất trên đời…”
“Chúng ta lập tức đi tìm Tiểu Yêu, để chàng chính tai nghe nó gọi cha.” A Hành cuống cuồng cõng Xi Vưu dậy, liêu xiêu chạy đi.
Xi Vưu khẽ bật cười, hôn nhẹ lên tai nàng, thì thầm: “A Hành ngốc, A Hành ngốc của ta…”
A Hành ngơ ngác không hiểu hắn cười gì, một thoáng sau mới sực nghĩ ra, trên Bá


Snack's 1967