
Tác giả: Nguyễn Sênh Lục
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134954
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/954 lượt.
em nhà tớ cãi nhau từ khi mới biết nói.”
“Thế ba mẹ Long có phải vì một đứa không phải là con đẻ, mà đối xử với các cậu không tốt không?”
“Lúc nãy không phải nói rồi à? Ba mẹ đối xử với tớ và Vịnh Lục như nhau.”
“Quan hệ giữa cậu và Vịnh Lục có tốt hơn không khi hai người không phải là chị em ruột?”
“Chắc không có khả năng đó.”
“Như vậy thì có phải là chị em ruột hay không có liên quan gì đâu? Cậu đang phiền muộn cái gì nữa?”
“Tớ phiền muộn việc...”
Lúc này Long Vịnh Thanh không trả lời được, cô quay đầu nhìn khuôn mặt đang rất nghiêm túc của ông cụ non, cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện ra Ngôn Thuyết nói cũng có lý, tất cả mọi phiền muộn đều do cô tự tưởng tượng ra, bao nhiêu năm trước khi xảy ra chuyện này, giữa cô và Vịnh Lục đã có một người là được nhặt về từ thùng rác, nhiều năm nay đều trôi qua như vậy, cuộc sống của cô chẳng thiếu thốn thứ gì. Chỉ có một điều bây giờ khác ngày xưa là, bí mật này vô tình bị cô nghe thấy, chỉ khác nhau giữa việc cô biết và không biết, cuộc sống của cô, tất cả mọi thứ xung quanh cô đều không có gì thay đổi.
Đúng vậy, đã không có gì khác nhau, vậy cô đang phiền muộn cái gì?
Mười hai tuổi, đầu óc của cô vốn không được nhanh nhạy, được Triệu Ngôn Thuyết khai thông cho như vậy, bỗng nhiên cô tỉnh ngộ, bao nỗi phiền muộn chất chứa trong lòng phút chốc tan thành mây khói. Cô nhanh chóng bò dậy khỏi đám cỏ, kéo tay Triệu Ngôn Thuyết, mừng rỡ cười nói, “Cậu thật thông minh, thảo nào mẹ Triệu và thầy cô giáo đều nâng niu cậu như báu vật, nói chuyện với cậu vui thật đấy.”
Triệu Ngôn Thuyết lần đầu được con gái nắm tay, mà lại là một cô gái rất đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng lên, tim đập thùm thụp, nói năng tự nhiên trở nên lắp bắp, “Cậu... cậu vui là tốt rồi. Sắp thi rồi, chúng ta cùng... cùng ôn tập đi.”
Dưới sự kèm cặp của Triệu Ngôn Thuyết, lần thi lên cấp hai đó, Long Vịnh Thanh lần đầu tiên khai hoang thoát khỏi danh sách mười người đứng bét lớp, nhảy một phát lên xếp ở vị trí thứ hai mươi. Mặc dù đây là sự xếp hạng ở lớp chỉ có ba mươi học sinh, được xếp loại trung bình, nhưng cuối cùng cũng đã rất thuận lợi để có thể lên cấp hai. Mẹ Long vui không thể nào tưởng nổi, buổi tối khi nấu cơm, đặc biệt nấu thêm cho cô hai con tôm hùm to đùng.
Vịnh Lục ngày đó lại không ăn cơm, cô thi đứng nhất lớp, nhưng toàn khối chỉ đứng thứ hai, vị trí thứ nhất bị Triệu Ngôn Thuyết giành mất.
“Nếu không phải mất nhiều thời gian kèm cặp cho Triệu Ngôn Từ, con cũng sẽ không thua Triệu Ngôn Thuyết đâu.” Vịnh Lục gào lên ở trong phòng.
Hai anh em nhà họ Triệu lớn hơn hai chị em nhà họ Long mấy tháng, Vịnh Lục khác với Vịnh Thanh, bình thường cô rất lễ phép, mở miệng ra là một anh hai anh, hôm nay chắc bị sốc quá nặng, không những không gọi anh, trực tiếp kêu luôn cả họ tên của hai anh em.
“Ngôn Thuyết nhà người ta chẳng phải cũng kèm cặp cho chị con sao? Con cũng biết đó, chị con là một học sinh học hành bê trễ như thế nào. Cậu ấy gặp nhiều phiền toái như thế, mà vẫn thi tốt, chứng tỏ cậu ấy thực sự giỏi.” Mẹ Long ở ngoài này nói lớn, bỗng “rầm” một tiếng, Vịnh Lục tức giận đóng cửa phòng lại.
Ví dụ, cô bắt đầu đặc biệt lưu ý đến thái độ của ba mẹ Long đối với cô và Vịnh Lục, chỉ cần cô hơi bị lạnh nhạt, cô sẽ nghĩ rằng, cô chắc chắn là đứa được nhặt về từ thùng rác, tâm trạng sẽ nhanh chóng bị rớt xuống vực sâu, cho dù có xảy ra chuyện gì thật vui cũng cười không nổi. Ngược lại, cô mượn đồ của Vịnh Lục, Vịnh Lục lại không cho, mẹ Long giúp cô đòi công bằng, khi mẹ Long tức giận nạt nộ Vịnh Lục, cô sẽ vô cớ đoán rằng, có lúc nào Vịnh Lục mới là đứa bé được nhặt về đó không? Với cách đoán mò như thế, cũng chẳng làm cho cô vui lên nổi, cô luôn cảm thấy Vịnh Lục đáng thương, phải tốt với em mình hơn nữa.
Ngoài ra, cô bắt đầu chú ý đến mọi người và mọi việc xung quanh, nếu như có dì nào bỗng nhiên đối xử tốt với cô hoặc Vịnh Lục, cô sẽ lập tức cảnh giác, sau đó quyết tâm kéo Vịnh Lục đi trốn, cô sợ mẹ đẻ của cô hoặc Vịnh Lục sẽ đến tìm, đưa cô hoặc Vịnh Lục đi mất.
Mặc dù trước khi thi, Triệu Ngôn Thuyết đã nói với cô như thế làm cho cô yên tâm phần nào, nhưng cũng không phải là đã hoàn toàn quét sạch những phiền muộn trong lòng cô. Cảm giác đó như bị mắc xương cá, cô nuốt chửng một miếng cơm lớn, miếng cơm lớn đó sẽ đẩy một nửa miếng xương cá xuống, nhưng đoạn xương cá nhỏ đâm vào thịt thì không đẩy đi được. Mà miếng xương cá nhỏ đó, ở trong họng nằm ở vị trí không nhìn thấy được, bác sĩ dùng dụng cụ để gắp ra nhưng không tìm ra vị trí, chỉ có cô mới cảm nhận được, khạc không ra mà nuốt thì không xuống, mặc dù không ảnh hưởng đến cuộc sống nhưng thật sự làm người ta thấy lo lắng.
Cô không muốn rời khỏi gia đình này, cũng không muốn Vịnh Lục ra đi, sự mâu thuẫn đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô, nhiều lúc làm cho cô lo lắng không yên. Những lúc như vậy, cô chỉ biết tìm Triệu Ngôn Thuyết than thở, bởi vì đó là người duy nhất biết được bí mật của cô.
Triệu Ngôn Thuyết lần nà