
Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134733
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/733 lượt.
, Nghiên nhi đã nhiều ngày ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, là đi tìm Hoài Sinh sao?” - Tề lão gia hỏi nhưng nghĩ đương nhiên là vậy, trong lòng rất rõ con nhà mình từ nhỏ đến lớn, gọi là bằng hữu cũng chỉ có một người.
Tiểu Cửu không thể không dừng lại cước bộ nghe vậy lập tức lắc đầu.
Không phải? Hai vợ chồng không khỏi kinh ngạc lại nheo mắt nhìn nhau, trong mắt dâng lên nghi hoặc nồng đậm. Ngoại trừ Hoài Sinh, con còn có bằng hữu sao?
Giống như nhìn ra tâm tư bọn họ, Tiểu Cửu không khỏi nhếch miệng cười. “Lão gia, phu nhân, thiếu gia mấy ngày trước quen được một công tử đến từ Tô Châu, mấy ngày nay ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, kì thật cũng không phải đi tìm Trương công tử, mà là đi tìm người bằng hữu mới.” So với Trương Hoài Sinh, cá nhân hắn thấy Mộ Dung công tử kia có vẻ thuận mắt hơn!
Bằng hữu mới? Tề lão gia hình như có hơi băn khoăn nên nhíu mày. “Tiểu Cửu, ngươi nói thái độ Mộ Dung công tử kia đối xử với Nghiên nhi ra sao? Có suy nghĩ gì bất lương không?” Con khờ ngốc đơn thuần từ nhỏ đã bị không ít khi dễ, ông làm cha khó tránh khỏi lo lắng.
“Lão gia, xin người yên tâm! Theo Tiểu Cửu quan sát mấy ngày nay, vị Mộ Dung công tử kia nhân phẩm coi như chính trực, lời nói cử chỉ với thiếu gia cũng không chút xem thường, thiếu gia cùng hắn rất hòa hợp!” - Tiểu Cửu thông minh cười đáp, tự nhận chỉ cần có người đối thiếu gia có gì trêu cợt, xem thường liền tránh không khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của mình.
“Phải không?” - Mày giãn ra, Tề lão gia thoải mái nở nụ cười. “Đã là bạn mới của Nghiên nhi sao không mời người tiến vào trong nhà ngồi chứ? Nghiên nhi cũng thật là hồ đồ!” - Theo câu trả lời mới vừa vội vã đáp của con, biết vị Mộ Dung công tử kia đang chờ ngoài phủ vội vàng cùng phu nhân đi ra cửa.
A... Hiếm khi con có người bằng hữu vừa không khi dễ con lại chính trực, đương nhiên phải nhanh chóng lén nhìn một chút, tìm hiểu một phen, thuận tiện xin vị Mộ Dung công tử kia chăm sóc con nhiều hơn!
Thấy hai vị lão chủ tử nhà mình cũng vội vã muốn đi làm quen cùng vị Mộ Dung công tử kia, Tiểu Cửu không khỏi có chút há hốc mồm, vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau khi vợ chồng Tề thị cùng Tiểu Cửu ra cửa lớn, chỉ thấy Tề Nghiên rũ vai, vẻ mặt buồn nản đứng ở đó.
“Tiểu Cửu, bên ngoài có không ai! A Tinh khẳng định đợi không được ta nên tự mình đi chơi rồi!” - Móm miệng, con ngươi xinh đẹp phiếm hồng lệ lăn lăn nhưng sao cũng không dám rơi ra, bộ dáng đáng thương tựa như con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Ô... Thật muốn khóc! Nhưng A Tinh nói không thể khóc, anh muốn giữ lời, nếu không A Tinh sẽ không để ý đến anh.
Di! Lần đầu tiên thấy thiếu gia trong mắt hơi nước mờ mịt lại không khóc nha! Tiểu Cửu rất kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy lão gia, phu nhân cũng vẻ mặt kinh ngạc, lập tức trong lòng vô cùng khó chịu nhưng miệng vội vàng an ủi.
“Thiếu gia, Mộ Dung công tử khả năng chờ lâu không thấy người nên lên đường đi dạo trước. Người đừng khó chịu, Tiểu Cửu lập tức dẫn người đi tìm hắn.”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ tuấn tú thoáng chốc sáng ngời, hốc mắt còn rất hồng! Cánh môi xinh đẹp lại tươi cười thật to, ánh sáng rực rỡ này suýt chút nữa đâm mù ba người ở đây.
“Đi! Chúng ta đi! Đi tìm A Tinh!” - Lôi kéo nô bộc trung thành, vội vã hướng con phố náo nhiệt nhất mà đi.
Mà một bên, vợ chồng Tề thị cảm động gật đầu, vô cùng vui mừng.
“Nghiên nhi tựa như lúc còn nhỏ, sẽ không động một chút liền khóc!” - Tề phu nhân lại vui mừng.
“Thật sự là vậy!” - Tề lão gia vuốt chòm râu, có chút an ủi.
“Đúng rồi! Tô Châu có tin tức gì truyền đến không?” - Đột nhiên nhớ tới.
“Vẫn chưa có!” - Lắc đầu thở dài.
“Ai... Chúng ta cũng đừng hi vọng quá, dù sao tình hình của Nghiên nhi, Mộ Dung gia cũng sẽ không hoàn toàn không biết...” - Thật sâu hiểu được nếu là mình, cũng không nguyện đem con gái tốt gả đến.
“Đừng khó chịu!” - Tề lão gia thở dài, lại không có thầm oán nào. “Nói đến cùng là con chúng ta đầu óc không tốt, Mộ Dung lão đệ muốn đổi ý cũng thể không trách tội. Nếu thực không được, vì hương khói Tề gia, đến lúc đó chúng ta đi mua cô nương nhà nghèo vào cửa, đối xử tốt với người ta là được.”
“Cũng chỉ có như thế!” - Ép mình nở nụ cười nhưng trên mặt vẫn rất cô đơn.
Thấy thế, Tề lão gia chỉ có thể an ủi vỗ vỗ người bên gối, hai vợ chồng đỡ lẫn nhau vào nhà, không dám quá trông mong nơi Tô Châu sẽ truyền đến tin tức tốt.
Trên đường cái, người bán hàng rong tề tụ, cảnh tượng náo nhiệt, trong đám người rộn ràng nhốn nháo, một người cử chỉ nhanh nhẹn bước chậm rãi, thần thái nhàn nhã nhìn đông xem tây một cái, bên cạnh còn đi theo tiểu thư đồng bộ dáng thanh tú. Cử chỉ tao nhã cùng quần áo sang trọng làm cho người sáng suốt nhìn liền biết là công tử con nhà cao quý.
Chỉ thấy quý công tử kia phe phẩy cây quạt ngừng lại trước một sạp đồ chơi nhỏ bày đầy các loại mới lạ, con ngươi đen phát sáng nhìn chằm chằm một pho tượng búp bê bằng gốm sứ.
“Công tử thật có mắt nhìn! Gốm sứ này được làm khá tinh xảo, công tử ngài có hứng thú cứ việc nhìn xem!” - T