The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Tác giả: Tô Hành Nhạc

Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341849

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1849 lượt.

bảy người lão Ma đều canh chừng nghiêm ngặt, không dám có chút thả lỏng nào.
Mà sau khi kinh hãi qua đi, tiểu Hoàng đế lại bắt đầu rúc vào lòng Tô Đường khóc lóc kể lể —
Hu hu! Ném hết cả kẹo cho sói mất rồi! Đau lòng chết đi được! Đau lòng chết thôi!
Khóc lóc kêu than xong, hắn lại ôm Tuyên Tử ngủ tiếp…
Ở sâu trong rừng rậm cách đó không xa, một tiểu cô nương nhét một miếng kẹo trong giấy gói vào miệng, ăn xong còn bĩu môi, chọc chọc ngón tay vào đầu sói trắng, nói: “Đại Bạch à, dù gì thì em cũng là Vua Sói, sao lại không biết xấu hổ mà nhặt đồ của người ta như thế chứ?!”
“À ú ú —.” Sói trắng cúi đầu.
“Mà đã nhặt rồi thì em phải nhặt nhiều nhiều một chút, nhặt có chút xíu thế này ăn sao đủ!” Tiểu cô nương mút tay, bất mãn nói.
“À ú!!!” Hiểu rồi ạ, lần sau sẽ rút kinh nghiệm!
Vì thế, trong hai hôm nay, đám người lão Ma đều ở trong tình trạng cảnh giác cao độ, không có cách nào khác, con vua sói kia cứ bám theo bọn họ như âm hồn bất tán!!!
Mà tiểu Hoàng đế rất đau lòng phát hiện, chỉ cần hắn vừa đi ra ngoài xi xi, con sói kia luôn ngồi xổm trước mặt để theo dõi hắn, sợ đến mức nước tiểu của hắn còn suýt chạy ngược vào trong ấy!
Người ta có phải giống cái đâu, ngươi nhìn cái gì chứ?!
Sói háo sắc!!!






Dựa Vào Người Khác Không Bằng Dựa Vào Chính Mình.
Ngày cuối cùng trước khi qua biên ải, vẫn không thấy Tống Thế An tới.
Đi qua sơn cốc, qua một sơn động quanh co ẩn mật, một vùng đồng bằng liền hiện ra trước mặt họ, nhìn những con diều hâu bay trên cao, Tô Đường nắm chặt tay Tuyên Tử. Qua lời nói chuyện của đám lão Ma, nàng biết bọn họ đã đến địa giới nước Diên, Tống Thế An muốn đến cứu bọn họ còn khó hơn lên trời.
Sau đó, bọn họ bị đưa đến một nông trang gần đó, chờ Bùi Thụy Hòa đến.
Đám lão Ma dùng mười sáu ngày để xuất cảnh, Bùi Thụy Hòa cũng vì muốn che giấu tai mắt người đời mà kéo dài thời gian, đến ngày thứ hai mươi hai mới đến cửa khẩu.
Vậy thì cứ tiếp tục canh chừng nghiêm ngặt đi!
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền tới từ sau lưng, Lưu Xuân ra sức thúc ngựa chạy tới.
“Tướng quân, có tin tức! Hồng Tam đi truy lùng ở thôn Miêu phát hiện trên cây có để lại ký hiệu, đi theo những ký hiệu đó, phát hiện ở hướng Bắc thôn Miêu, cứ cách một đoạn lại có một mảnh vải buộc trên cây, nơi đó không có người ở, vì vậy vô cùng khả nghi, có lẽ là phu nhân cố tình để lại ký hiệu!”
Tống Thế An nhìn kỹ mảnh vải trong tay, phân biệt với y phục thường có của Tô Đường. Vải màu vàng sáng, xiêm y của Tô Đường hình như chưa từng có màu này, nếu vậy…
Chợt nghĩ tới điều gì đó, hắn ngẩng đầu run giọng nói: “Là bọn họ! Mau đưa ta đi!”
Tô Đường không mặc màu này, nhưng Hoàng thượng mặc!!!
Có điều, Hoàng thượng cải trang vi hành, chắc chắn sẽ không mặc y phục màu đó, vậy miếng vải màu vàng sáng này ở đâu ra?
Trong nông trang, tiểu Hoàng đế vô cùng lãnh đạm, đối mặt với sói trắng, xi xi xong, sau đó ôm váy quay về nhà.
“Trước kia ta luôn thắc mắc vì sao người ta cứ phải mặc quần lót, hôm nay mới phát hiện, không mặc quần lót ở bên dưới nó trống vắng đến mức nào. Gió thổi một cái là lạnh! Hu hu, long khố của trẫm ơi!!!” Tiểu Hoàng đế ngồi ở mép giường oán hận nói.
Tuyên Tử không nói gì, liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục lo lắng nhìn về phía Tô Đường đang nằm trên giường.
Tô Đường ốm, lúc trước sầu lo như vậy, lại trải qua cả quãng đường vừa rồi đầy lo lắng sợ hãi, cuối cùng khi nàng vừa tới nông trang, sắp xếp xong xuôi liền gục ngã.
Bây giờ nàng đang ngủ, nhưng trong mơ vẫn còn suy nghĩ cách chạy trốn.
Tiểu Hoàng đế chống cằm nhìn nàng một lát, chợt ngửi thấy mùi thịt, hai mắt sáng lên, đứng dậy nói: “Hình như sắp ăn cơm rồi, ta đi lấy đồ ăn!”
Nói rồi hắn bê cái bát to đi ra ngoài.
Đám lão Ma đang canh chừng ngoài cửa nấu canh thịt, ánh mắt thường đảo Đông đảo Tây — hôm nay hẳn sẽ không bị cái ả Thúy Hoa kia phát hiện đâu nhỉ?!
Suy nghĩ này còn chưa biến mất, cửa sổ đã bị đẩy ra, một cái đầu ló vào: “Lão Ma, ăn cơm à?!”
Đám lão Ma nhìn thấy hắn mà như thấy quỷ: “Sao ngươi lại ra đây?”
Tiểu Hoàng đế vụng vụng về về bước vào, nén giận nói: “Các ngươi đúng thật là, ăn cơm cũng không gọi ta! Làm người phải có phúc đức chứ!”
“Không phải bọn họ đã đưa cơm cho các ngươi rồi sao? Vì sao ngươi còn cứ muốn chạy ra tranh ăn với chúng ta!” Lão Ma nói.
Tiểu Hoàng đế nói rất thật thà: “Vì mấy thứ họ đưa không ăn được!”
Chính xác, vì khi tiểu vương gia hạ lệnh có nói, bắt được cũng không được ngược đãi nhưng không đối xử tử tế, vì vậy, tuy họ không đánh chửi, nhưng cũng không chú ý nhiều. Lúc đi đường, bọn họ ăn gì thì cũng cho họ ăn cái đó, nhưng tới nông trang, bọn họ ăn thịt cá cũng chỉ cho họ cơm lạnh canh nguội mà thôi.
Nhưng vấn đề là, vì sao mỗi lần bọn họ chuẩn bị ăn, Thúy Hoa này đều tới trước tiên?! Hơn nữa, còn luôn tới vào lúc đồ ăn vừa chín tới?!
Nắm bắt thời gian chính xác vô cùng!!!
Ban đầu bọn họ còn ngăn cản, nhưng Thúy Hoa này thật sự rất b