pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tương Tư Ác Quỷ

Tương Tư Ác Quỷ

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 134666

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/666 lượt.

anh tay lưu file tài liệu trên máy tính, tắt máy, thu thập đồ dùng, mặc áo khoác, cầm túi xách và khăn lụa chuẩn bị tan sở. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô thấy vị quan mới nhậm chức kia vẫn đứng ở trước bàn làm việc của mình.
Khả Khanh cứng người, trong một giây cô đã nghĩ rằng mình vừa hiểu lầm ý của ông chủ máu lạnh.
Có phải khi nãy hắn nói hai chữ “tan làm” không nhỉ? Có không?
“Cừu tổng, còn việc gì sao?” – Cô bình tĩnh mỉm cười hỏi hắn.
“Thu thập xong hết chưa?”
Đường Khả Khanh đứng thẳng, cảnh giác nhìn hắn, cô gật đầu nhưng trong lòng thấp thỏm không yên.
“Đi thôi.” – hắn nói.
“Đi? Đi đâu?”
“Muộn rồi, tôi đưa cô về.”
Khả Khanh tròn mắt, chưa kịp hồi phục tinh thần đã thấy Cừu Thiên Phóng xoay người bước về phía thang máy.
Không thể nào, hắn muốn đưa cô về?
Chậm nửa nhịp sau cô mới hiểu những lời hắn nói, vội vàng đuổi theo.
“Cừu tổng, cám ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu, tôi có xe mà.” – Đường Khả Khanh đuổi theo Thiên Phóng tới chỗ thang máy.
“Xe của cô là Taxi?” – Hắn lạnh lùng bước vào thang máy, ngón tay nhấn nút xuống tầng hầm để xe.
“Sao anh biết…” – Cô ngây ngô nhìn hắn, xe của cô bị hỏng nên đa mang ra gara sửa, đúng là cô phải đi làm bằng taxi, nhưng tại sao hắn lại biết việc này?
“Sáng nay tôi thấy cô bước từ trên taxi xuống.”
Khả Khanh im lặng, một lát sau cô nói: “Đi taxi không hẳn là thiếu an toàn, trong số các vụ án cướp trên taxi, số vụ án hành khách cướp tài xế còn nhiều hơn tài xế cướp hành khách đấy ạ.”
“Tôi không cược vào vận may.”
Giọng nói Cừu Thiên Phóng kiên quyết, vẻ mặt không biểu cảm khiến người khác khó đoán được hắn đang suy nghĩ gì trong đầu, nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại biết ẩn sau vẻ bề ngoài bình tĩnh đó là sự tức giận.
Ảo giác sao?
Đường Khả Khanh muốn từ chối ý tốt của ông chủ, nhưng trực giác nói cho cô biết, tốt nhất không nên chọc giận hắn vào lúc này, cả hai cùng im lặng khiến không khí trong thang máy trở nên trầm mặc.
Thang máy tiếp tục đi xuống, rồi dừng lại.
Cửa mở.
Cừu Thiên Phóng bước ra ngoài, đi về phía xe ô tô, Đường Khả Khanh đành phải đuổi theo. Thôi, coi như cô tiết kiệm được tiền xe vậy.
Chỉ sợ suốt dọc đường đi cô sẽ căng thẳng đến mức đau dạ dày mất.
Người đàn ông này luôn khiến thần kinh của cô trở nên khẩn trương.
Cừu Thiên Phóng đưa tay ra hiệu, Khả Khanh liền yên lặng ngồi vào trong xe. Thực sự cô rất muốn ngồi ở ghế sau, cách càng xa hắn càng tốt. Đường Khả Khanh muốn nghĩ người ngồi bên cạnh chỉ là một tài xế bình thường chứ không phải thủ trưởng của mình để cố gắng khống chế tâm trạng hoang mang, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ lo lắng thêm mà thôi.
Trong xe nồng đậm hương vị của hắn, Thiên Phóng ngồi vào ghế lái, cơ thể to lớn của hắn khiến không gian trong xe bỗng chốc trở nên quá nhỏ hẹp.
“Cô ở đâu?”
Đường Khả Khanh không muốn nói, nhưng như thế thật buồn cười, xe thì cũng lên rồi, chỗ ngồi cũng đã ngồi rồi, chẳng lẽ cô còn làm khác được sao? Khả Khanh hít một hơi thật sâu rồi cho Thiên Phóng biết địa chỉ nhà mình. Đáy lòng cô tự nói với mình rằng, chắc chắn hắn không nhận ra cô là cô gái ở viện bảo tàng, tốt hơn hết hắn không nên nhớ ra việc ấy.
Không hiểu tại sao, ngay cả ý tưởng này cũng không làm cô khá hơn chút nào.
Trời ạ, chỉ là một cái hôn thôi mà, hắn còn không tỏ thái độ gì thì cô cũng đâu cần phải nhớ mãi không quên như vậy chứ!
Đường Khả Khanh nhíu mày, tự bất mãn với chính mình. Cừu Thiên Phóng nhả cần số, bắt đầu cho xe chạy trên đường.
Dù trời đã gần về khuya nhưng trong thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, đường phố khá thưa người khiến không khí trở nên quang đãng.
Không khí trầm mặc tiếp tục được duy trì.
“Cơn đau ngực của cô có tái phát không?”
“Dạ?” – Đường Khả Khanh ngẩn ra, cô quay phắt sang nhìn hắn, mặt trắng bệch.
“Cô còn đau ngực không?” – Cừu Thiên Phóng nhắc lại một lần nữa mà không quay đầu nhìn cô.
Thì ra hắn đã biết.
Bỗng nhiên phát hiện hắn cũng nhận ra cô khiến hai tròng mắt Khả Khanh trở nên đỏ hồng.
Không nghe thấy cô đáp lại, hắn liếc mắt nhìn cô. – “Cô có khỏe không?”
“Kho..ẻ Tôi khỏe.” – Đường Khả Khanh phải cố gắng hết sức mới duy trì được vẻ mặt điềm tĩnh cùng hình tượng chuyên nghiệp của mình, – “Tôi không sao, rất khỏe, lúc đó chỉ nhất thời không khỏe thôi.”
“Cô đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”
“Cảm ơn Cừu tổng đã quan tâm, nhưng tôi nghĩ không cần thiết phải làm như vậy.”
“Cô nên đi kiểm tra đi.” – Hắn không quan tâm đến ý kiến của cô, cứng rắn nói: “Tôi muốn nhìn thấy báo cáo.”
Khẩu khí ra lệnh của hắn khiến Khả Khanh phát cáu, cô muốn cãi lại, nhưng lý trí nhắc nhở cô nên có chừng mực, cuối cùng cô đành mím môi, cố đè nén nỗi buồn bực trong lòng.
“Ngoại trừ bản báo cáo về sức khỏe, Cừu tổng còn cần gì nữa không?” – Đường Khả Khanh rũ mắt, lòng tự hâm mộ khả năng giữ bình tĩnh của mình.
Cừu Thiên Phóng không trả lời, bàn tay to lớn điều khiển tay lái rẽ vào ngõ hẻm nhà Đường Khả Khanh, dừng ngay trước cửa tiệm cafe.
Vừa đúng lúc xe dừng, hắn quay đầu nhìn thẳng vào