Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tương Tư Cơm Nắm

Tương Tư Cơm Nắm

Tác giả: Điển Tâm

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 134739

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/739 lượt.

êu kế tiếp.
Bé trời sinh rất đáng thương, mới sinh ra không lâu, ba mẹ liền bị tai nạn xe cộ mà mất, từ đó về sau bé bắt đầu kiếp sống của một quả bóng cao su, bị đá tới đá lui ở nhờ nhà thân thích.
Ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể phụ thuộc sống qua ngày, tuổi bé còn quá nhỏ, không có nửa điểm hiệu quả và lợi ích về kinh tế, chỉ có lãng phí lương thực và tiền của, thân thích không nỡ mất tiền, vì bù lại tổn thất, ngược lại ép bé phải lao động, vài năm qua, lại khiến bé tôi luyện ra một thân công phu tốt, hễ là giặt quần áo, nấu cơm, vệ sinh quét tước, mọi thứ đều không làm khó được bé.
Không lâu sau, trong nhà thân thích, có thằng con trai chơi bời lêu lổng gặp phải rắc rối, bị người mật báo buôn lậu thuốc phiện, sau đó bị cảnh sát truy nã, nhân viên xã công tìm tới cửa, lại phát hiện ba mẹ nuôi của bé đã cao chạy xa bay, trốn biệt không thấy bóng dáng, bỏ lại đứa bé gái là bé, ở nhà tự sinh tự diệt.
Người giám hộ thứ nhất, người giám hộ thứ hai hoàn toàn chạy trốn không thấy bóng, Thư Mi còn nghĩ rằng, lần này khẳng định sẽ bị đưa vào trại mồ côi. Không nghĩ tới, cô giáo Kha Tú Quyên giúp đỡ, còn chủ động với cục xã hội, xin tòa án quyết định, phải trở thành gia đình nuôi bé.
Người nhà họ Trương đơn thuần, chỉ có một chồng một vợ một con. Vợ chồng đều đảm nhiệm giáo chức, mấy năm qua chỉ giáo dục anh tài, dạy không biết mệt, người dân trên trấn chỉ cần nhắc tới nhà họ Trương, ai cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Xã công tới chơi hỏi qua vài lần, vô cùng vừa lòng, xác nhận gia đình này thật sự có đầy đủ tình yêu cùng kiên nhẫn. Kết quả, quan toà quyết định, Thư Mi nhỏ bé đáng thương không nhà để về, biến hóa nhanh chóng, trở thành thành viên mới của nhà họ Trương. Từ hôm nay trở đi, chỗ này chính là nơi che gió tránh mưa của bé.
Nhìn cánh tay gầy nhỏ, miễn cưỡng để trong thùng nước, còn cẩn thận lau đông chùi tây mọi nơi, rất bận rộn, Tú Quyên nhịn không được một trận đau lòng.
“Ngừng lại đi, tới bên này xem đã, nhìn xem chúng ta chuẩn bị phòng cho con.” Cô dắt tay cô gái nhỏ, đi vào trong phòng, còn vội ném cho chồng một ánh mắt, ám chỉ hắn nhanh chóng đem khăn lau, thùng nước cất đi.
“A, cô giáo Kha, con ──”
“Về sau đều là người một nhà, đừng một cô giáo hai cô giáo nữa, con ấy à, cần phải sửa lại nhanh chút, mẹ nghe không quen đâu.” Tú Quyên vươn ngón trỏ lắc lắc, mở cửa phòng.
“Đến đây, về sau nơi này chính là phòng của con.”
Thư Mi đứng ở cửa, mắt nhỏ thoáng chốc trợn tròn.
Phòng bố trí đơn giản nhưng ấm áp, bàn, giường bằng gỗ, tỏa ra hương gỗ thoang thoảng. Đệm phía trên được trải ga vải màu hồng phấn, trang trí đầy họa tiết con mèo, một con gấu Teddy to ngồi ngay ngắn ở đầu giường, chờ chủ nhân mới đi vào.
Tâm ý hoan nghênh bé của người nhà này, rõ ràng đối lập mạnh mẽ với ba mẹ nuôi ác độc của bé.
Cảm giác ấm áp cảm động đột nhiên trào dâng, bé ôm lấy con gấu Teddy mềm mại, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, gần như muốn khóc ──
Phanh!
Cửa bị người đóng sầm thật mạnh, các gian phòng như vừa bị chấn động, tiếng bước chân nặng nề vang lên, theo đó là tiếng bóng rổ bình bịch.
Nha, là anh ấy sao? Thật là anh ấy sao?
Tim Thư Mi đập nhanh, hai mắt sáng lên, khẩn cấp ôm chặt gấu Teddy vào lòng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn bởi vì căng thẳng mà hồng bóng lên.
“Cái thằng không biết lễ phép này, mắng nó mấy trăm lần rồi, vào nhà vẫn dùng chân đá cửa!” Tú Quyên không phát hiện ra biểu tình khác thường của cô gái nhỏ, chau mày xoay người, đi đến phòng khách, chuẩn bị trách mắng đứa con thô lỗ.
Thư Mi cũng vội vàng ném gấu bông, ba bước thành hai hướng ra bên ngoài, bộ dáng nhảy nhót kia, quả thực như dân đói muốn lao vào bữa tiệc Noel lớn.
Một thanh niên tay dài chân dài bước vào trong phòng, đôi giầy thể thao thật to, bị cậu tùy ý đá vào góc tường, bóng rổ thì xoay tròn trên đầu ngón tay.
Trên khuôn mặt đẹp trai, tràn đầy ngạo nghễ ngông cuồng, mái tóc đen hơi ẩm ướt, không biết là do mắc mưa hay là mồ hôi sau khi vận động ──
Đúng là Trương Triệt Nhất!
Bé hưng phấn đến chân như nhũn ra, nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt nhỏ luyến tiếc không dám chớp dù chỉ một chút.
Trương Triệt Nhất này, là một nhân vật làm mưa làm gió ở trên trấn nhỏ.
Cậu chẳng những có thành tích nổi trội xuất sắc, còn là đội trưởng đội bóng rổ trung học hiện nay, chuyên đánh tiên phong, người cao to lớn, kĩ thuật chơi bóng hạng nhất, khi thi đấu trên sân bóng, mị lực bức người cùng đẹp trai đến không ai đỡ nổi. Ở lân cận, các thiếu nữ trung học, líu ríu thảo luận đủ loại về cậu, phàm là ngày sinh tháng đẻ, chòm sao nhóm máu, thậm chí ngay cả nhãn hiệu quần lót cậu mặc, đều là thông tin bí mật các thiếu nữ khao khát biết đến.
Nhưng, cậu tuy rằng anh tuấn mê người, tính tình lại làm cho người ta không dám khen tặng. Theo như lời đồn, khuôn mặt tuấn tú kia, chỉ lộ ra nụ cười, là khi đối thủ bị đau đớn hoặc khi huấn luyện viên của đối phương ôm đầu khóc thét.
“Sao về sớm vậy?” Trương Chấn ngồi ở trên sô pha, lật xem báo.
“Có một thầy giáo dạy toán muốn đổi mới hoàn toàn lớ


Disneyland 1972 Love the old s