
Tác giả: Điển Tâm
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134752
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/752 lượt.
và cái cưa lúc đó.
“Mẹ nó, mày bớt lo chuyện người khác đi!” Trần Kiến Hi mắt thấy đại kế báo thù bị cản trở, ánh mắt phẫn hận đỏ bừng, cả khuôn mặt tái nhợt xanh lét, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hắn vung gậy sắt, dường như nổi điên vung loạn, lại lần nữa triển khai công kích.
Trương Triệt Nhất đưa tay ngăn, vung ra từng nắm đấm vững chắc chuẩn xác.
Ngay tại phía sau, ống sắt thô to chạm đến cưa đao, nhất thời tia lửa bức lên, cô sợ tới mức rụt mạnh người lại, vội vàng lên tiếng cầu cứu.
“Cứu mạng! Trương Triệt Nhất! Mau tới cứu em đi!”
Một bên hai người đàn ông, cuốn lấy nhau thành một khối, căn bản không rảnh chú ý. Thư Mi sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tiếp tục tiếng quỷ kêu gà mèo chết.
“Trương Triệt Nhất, anh động tác nhanh chút đi! Cái loại hàng này, không phải chỉ hai giây liền giải quyết được sao? A ── phun đến em, lửa phun đến đây, váy của em!”
Tiếng cô gọi, làm hắn phân tâm trúng một gậy.
“Cái cô này, chẳng lẽ em không thấy trên tay hắn là gậy sắt, anh tay không sao?” Hắn căm tức quay đầu, hét về phía cô.
Trả lời hắn, là tiếng thét đề-xi-ben cao chói tai.
Trương Triệt Nhất thì thào mắng, quyết tâm không để ý tới, thu lại tâm trạng, ứng phó tên nửa điên nửa cuồng Trần Kiến Hi. Mắt đen nhíu lại, dò xét kẽ hở, bàn tay phóng ra như tia chớp, nắm tay cứng rắn như sắt thép ngay chính giữa khuôn mặt dữ tợn tái nhợt, bốp một tiếng, đánh bay hắn.
Đầu Trần Kiến Hi bị đánh cho choáng váng, ho khụ khụ quỳ rạp trên mặt đất, không thông khí, cổ áo lại đột nhiên căng thẳng, cả người bị nâng lên.
“Mày, mày bớt lo chuyện người khác, khụ, khụ khụ khụ, đứa con gái kia, đứa con gái kia ──” Hắn không biết sống chết, còn muốn cường điệu, đây là ân oán một người.
“Cô ấy là của tao.” Trương Triệt Nhất lạnh lùng tuyên bố, giọng nói rất nhẹ nhu hòa, so với lúc gào thét rít to càng dọa người hơn. “Mày hẳn là rất may mắn đó, trước khi tao xuất phát, Lăng Vân đã thông báo trước với cảnh sát, nếu không, tao thực sự sẽ tự tay giết mày.” Hắn tiếc hận nói xong, lại vung nắm tay lần nữa, dùng hết khí lực bổ xuống một quyền, chính thức đánh tên khốn này hôn mê bất tỉnh.
“Này, này, anh đánh đủ chưa vậy? Mau tới đây cứu em đi!” Thư Mi còn trên đài cưa cầu cứu.
Hắn lại khí định thần nhàn, kéo lại áo sơ mi vì đánh nhau mà không chỉnh tề, sau đó chậm rãi vỗ vỗ ống tay áo, cũng không liếc cô lấy một cái.
Dáng vẻ nhàn nhã đó, khiến cô không thể tin được trợn mắt.
“Anh đang làm cái gì thế? Nhanh chút lại đây cho em xuống dưới đi! A, nóng quá! Nóng quá!” Tiếng cưa gai góc chói tai, khiến cô căng thẳng muốn xỉu, mà tia lửa thật nhỏ lại không ngừng bắn tung tóe ra, đốt quần áo của cô, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng mang lại cảm giác vô cùng đau đớn.
Hắn vẫn là dáng vẻ không liên quan đến mình, thẳng đến khi cô kinh sợ thúc giục, mới sải bước đi tới.
“Nếu không phải buổi sáng em trốn đi, ngoan ngoãn theo anh đi lên núi, sẽ không xảy ra chuyên này.” Hắn đứng ở bàn giữ cưa, không cởi bỏ dây trói, thậm chí không dừng máy, ngược lại ung dung nhìn cô.
Đối với các loại máy móc hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, biết cái cưa tròn kia nhìn dọa người, nhưng tốc độ không nhanh, chỉ một lát sẽ không làm tổn hại đến da thịt mềm mại của cô, trước khi thả cô ra, giữa bọn họ còn có chuyện cần nói rõ ràng!
Buổi sáng hôm nay, khi hắn tỉnh dậy, phát hiện cô đã sớm chạy đi, hắn tức giận đến thiếu chút nữa hủy căn nhà gỗ của Hướng Cương. Hắn phát điên lao xuống núi, đến trên trấn cuồng loạn tìm, thẳng đến lúc giữa trưa, mới nhận được thông tri của Oa Oa, nói có người mục kích bắt cóc Thư Mi.
Bởi vì sốt ruột báo thù, Trần Kiến Hi phát rồ, dám phái thuộc hạ của chính mình ra mặt, như thế mới lòi ra cái đuôi.
Trương Triệt Nhất dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, dọc đường đi các loại tưởng tượng đáng sợ không ngừng tra tấn hắn. Hắn âm thầm thề, một khi cứu ra cô, cả đời này, hắn sẽ lấy dây thừng trói chặt cô vào bên cạnh, miễn cho cô lại gặp phải nguy hiểm gì làm mạng nhỏ gặp tai họa.
Mắt thấy hắn đứng một bên, không chịu thả người, Thư Mi giãy dụa lợi hại hơn, cảm động vì hắn lúc trước, lúc này tất cả đều tan thành mây khói.
“Em đương nhiên muốn chạy trốn! Em không muốn bị ép buộc lập gia đình!” Cô giận kêu.
“Em không thể không gả.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh bằng lòng cưới em.”
“Anh bằng lòng cưới, thì em nhất định phải lấy anh sao?” Cô lườm hắn, không thể tin được quát.
“Đúng.” Hắn đáp như đinh đóng cột.
Trương Triệt Nhất nói như lẽ đương nhiên, khiến cô im lặng, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Em có lấy chồng hay không?”
“Không lấy chồng!” Cô dỗi nói.
“Không lấy chồng? Được, vậy cũng được.” Tay hắn sờ cái cằm lún phún râu, là vì một mực tìm cô mà không có kịp cạo, thần thái thoải mái nhún vai. “Dù sao chờ cưa ống sắt này xong, liền tới lượt em.” Hắn sớm biết, muốn đối phó với ác ma nhỏ quỷ kế đa đoan này, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn bình thường.
“Cái gì?” Thư Mi hít ngụm khí, hổn hển kêu to. “Anh đây là uy hiếp!”
“Em làm anh khôn