
Tác giả: Vân Ngao
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134752
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/752 lượt.
nỗi biệt tăm biệt tích lâu vậy." Nguyễn Vân trách móc.
Dường như cảm giác xưa kia đang chậm rãi trở về.
"Chỗ làm xa quá, không có xe buýt nữa. Mỗi lần về trường, anh đều phải đi nhờ xe của sếp."
"Chính là chiếc BMW đó à?"
"Ừ." Đỗ Phong gật đầu, "Sếp anh bận lắm, nên lần nào anh về trường lấy đồ đều là vợ anh ấy đưa về. Hai vợ chồng họ đều rất tốt với anh."
"Thế anh ngủ ở công ty luôn à?"
"Ừ. Có mỗi chiếc giường đơn sơ sài, ngủ đau hết cả lưng. Nhưng anh quen khổ từ nhỏ rồi nên không thành vấn đề."
Từng giọt nước mắt của Nguyễn Vân rơi xuống tí tách.
"Em sao thế? Đừng khóc!" Đỗ Phong vội vàng lau giúp cô.
"Nghe nói anh kí hợp đồng làm việc ở Hồng Kông, từ giờ em không được gặp anh nữa phải không?" Nguyễn Vân vẫn không được gặp anh nữa phải không?" Nguyễn Vân vẫn không ngừng khóc.
"Không sao, mình có thể gọi điện thoại, có thể viết thư. Em mãi mãi là em gái của anh." Đỗ Phong vỗ đầu cô.
"Em không muốn làm em gái anh. Em muốn mãi mãi được ở bên anh. Có phải anh vẫn còn giận chuyện em hiểu lầm anh hay không? Là em không tốt, em không nên như vậy, cho em một cơ hội được không?" Nguyễn Vân nức nở.
Đỗ Phong đứng quay lưng về phía cô, đưa tay lên quệt dòng nước mắt tràn khóe mi.
"Em quên anh đi!"
"Em không quên được."
Đỗ Phong im lặng.
Nguyễn Vân đột nhiên ngừng khóc. Khi đã quá tuyệt vọng, người ta luôn rơi vào trạng thái khóc không ra nước mắt.
Hai người cứ đứng lặng yên như vậy, rất lâu.
Đột nhiên, Đỗ Phong lên tiếng: "Anh cũng vậy!"
Anh quay đầu lại, ôm lấy cô.
Người May Mắn.
Đỗ Phong trầm mặc ngồi ghế đá hút thuốc. Người ta mượn rượu giải sầu, anh thích uống rượu, chỉ có thể mượn “mất tích” để giải sầu. Vườn cây này trở thành cảng tránh gió bão duy nhất của anh mỗi khi anh gặp chuyện phiền não.
Đêm đó chính miệng thừa nhận tình cảm với Nguyễn Vân, Đỗ Phong lại phải một lần nữa lên kế hoạch cho tương lai của mình. Tình yêu này mới ở giai đoạn nảy mầm, nếu hai người cách xa nhau như vậy, khả năng đó vỡ là rất lớn. Nhưng đến Hồng Kong gây dựng sự nghiệp là ước mơ từ lâu của anh, huống hồ làm việc cho họ hai năm còn được đưa sang Mỹ đào tạo chuyên sâu. Những điều này vô cùng có lợi đối với Đỗ Phong. Cả trường chỉ có mình anh được công ty chọn, cơ hội ngàn năm có một như vậy, ai cũng ao ước nhưng anh lại từ bỏ. Nếu mọi người biết, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm.
Sự nghiệp và tình yêu trong cuộc đời anh quan trọng ngang nhau, thiếu một trong hai đều không được. Chỉ có điều, vốn dĩ có dự định tập trung vào sự nghiệp trước, vậy mà hiện tai, chuyện tình cảm đã đến trước thời hạn, khiến anh tiến thoái lưỡng nan.
“Đoán xem, em là ai?”
“Nhưng anh vẫn đang đắn đó! Cho dù anh quyết định thế nào, em cũng ủng hộ anh. Em chỉ mong anh không hối hận.”
Đỗ Phong từ lâu đã biết tính tình trẻ con đáng yêu của Nguyễn Vân, nhưng không biết cô cũng có những lúc tỏ ra hiểu lý lẽ và suy nghĩ chin chắn đến thế. Đôi mắt long lanh như ngập nước kia dường như nhìn thấu được cõi lòng người khác. Đỗ Phong càng them yêu thương cô nhiều hơn.
Quay về ký túc, Đỗ Phong uể oải ngã nhào vào giường, đầu óc trống rỗng. Cảm giác khi do dự không đưa ra được lựa chọn, đối với anh còn đau khổ hơn cả hôm mít khỏi trái đất này.
“Anh Phong, tìm được công việc tốt rồi, coi như trút được gánh nặng phải không?” Một người bạn cùng phòng nhìn Đỗ Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ. “Công việc của em còn chưa đâu vào đâu. Biết thế hồi xưa học hành tử tế hơn. Quá hối hận!”
Đỗ Phong không muốn nói chuyện nên nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Chỉ có Dương Quang hiểu nỗi khổ tâm của anh lúc này: “Anh ấy mệt rồi, để anh ấy ngủ đi.”
Anh bạn kia bĩu môi: “Có cậu biết nịnh nọt thôi, hai người tiền đồ rộng mở thế rồi, tôi chẳng thèm nói chuyện với hai người nữa.” Nói xong, anh ta đứng dậy bỏ đi.
Dương Quang ngồi xuống cạnh giường, nhìn vẻ mặt uể oải của Đỗ Phong.
“Anh có chuyện gì thế? Có thể nói em biết được không? Bạn bè chính là cần những lúc thế này, anh đừng cái gì cũng khư khư giữ trong lòng.”
Đỗ Phong ngồi dậy, vỗ vai Dương Quang mỉm cười: “Nhưng tôi thích chia sẻ niềm vui với bạn bè hơn. Không có chuyện gì đâu, tôi ổn.”
“Em biết anh chuyện gì cũng chỉ muốn lo một mình. Nhưng anh không phải người sắt…”
“Người ta nói “vàng bạc dễ kiếm, tri kỷ khó tìm” quả nhiên không sai. Tôi có người như cậu là phúc lớn của tôi.” Đỗ Phong cảm kích “Thực ra xưa nay tôi không phải là một người không có chủ kiến. Nhưng lần này thật sự khó khăn. Cậu nói suy nghĩ của cậu đi!”
Dương Quang nói: “Với tài năng của anh, kiểu gì cũng có ngày đạt được thành công lớn. Nhưng giống như câu vừa nảy anh nói đấy, vàng bạc dễ kiếm, tri kỷ khó tìm. Em không muốn anh phụ lòng Nguyễn Vân.”
Đỗ Phong đăm chiêu gật đầu: “Tôi biết nên làm thế nào rồi. Cảm ơn cậu.”
Thực ra, trong lòng Đỗ Phong từ lâu đã có dự định, câu nói của Dương Quang chẳng qua chỉ là xúc tác khiến anh càng them vững tâm hạ quyết định mà thôi.
Nguyễn Vâ