
Tác giả: Hắc Đê U
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134832
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/832 lượt.
àng lúc càng trầm trọng, chúng quan hoảng sợ quỳ rạp xuống run sợ, không dám ngẩng đầu lên.
- Truyền lệnh! Kẻ chủ mưu: tru di tam tộc! Kẻ liên quan theo tội nặng nhẹ mà tước bỏ danh hiệu, tịch biên nhà cửa, giáng làm nô! Không ai được thoát tội!
Lập tức, liền có người to gan liều chết can ngăn:
- Hoàng thương, xin suy nghĩ lại!
- Hoàng thượng…
Lão hoàng đế trừng mắt nói:
- Triều đình của trẫm thà rằng không có chứ quyết không chứa chấp những kẻ mắt chó! Bãi triều!
Lão hoàng đế đã hạ quyết định, biết không thể thay đổi được nữa, người đành ôm hận, người thở dài.
Lão hoàng đế quyết liệt bước ra khỏi chánh điện, không thèm liếc mắt lại một lần. Bá quan quỳ xuống hô:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Đợi lão hoàng đế đi xa rồi, Trần Duy Cẩn mới ngước mặt lên, liền nhìn thấy ánh mắt căm hận của thái tử Nam Thiên Nhất. Trần Duy Cẩn xem như không thấy, lui về.
- Cẩn, chàng chưa xuống cờ.
Tiếng gọi của Tiểu Nguyệt làm Trần Duy Cẩn từ trong suy tư tỉnh lại. Nhìn xuống bàn cờ đã tàn cuộc, Trần Duy Cẩn chỉ có thể thở dài:
- Ta thua rồi!
Nghe Trần Duy Cẩn nói vậy, Tiểu Nguyệt nhìn hắn mỉm cười, trên mặt lộ vẻ muốn hắn khen thưởng. Trần Duy Cẩn đưa tay vuốt tóc nàng, ánh mắt đầy trìu chuộng nói:
- Nguyệt Nhi là giỏi nhất!
Tiểu Nguyệt gật đầu nói:
- Ở bên Cẩn, gia gia, vui. Cẩn có vui không?
Nhìn gương mặt ngây ngô của nàng, hắn lại bất giác đưa tay lên xoa, nói:
- Có. Ta vui.
Tiểu Nguyệt lại cười nói:
- Vậy Cẩn cũng phải cười nhiều nha.
——————–
Lúc này, ở phủ thái tử, trong một gian mật thất đang có một họp bí mặt giữa thái tử Nam Thiên Nhất, Lương thừa tướng và một số đại thần khác.
- Uy vương đây là công khai chống đối thái tử sao?
- Thừa tướng, không phải hắn là hiền tế của ông sao?
Nghe vậy, Lương thừa tướng hừ lạnh:
- Lâm đại nhân, ông muốn nhạo báng bản thừa tướng sao?
Việc tráo đổi tân nương của Uy vương ở Nam Quốc này có ai mà không biết. Người sáng mắt liền hiểu được nguyên do phía sau.
- Nhưng không phải có tin đồn tình cảm của Uy vương và Uy vương phi rất tốt sao?
Lương thừa tướng phất tay không trả lời. Hắn cũng đâu phải chưa nghĩ tới điều đó, nếu có thể lôi kéo được Uy vương, sẽ như hổ thêm cánh. Nhưng đáng tiếc, mấy lần tiếp xúc với Uy vương, hắn đều đưa bộ mặt khinh thường không thèm đáp trả, đến phủ tìm Tiểu Nguyệt thì bị đuổi thẳng ngoài cửa. Tới cái bóng còn không thấy làm sao mà gặp được và sai khiến Tiểu Nguyệt đây. Mà cho dù có gặp được thì sao, đứa ngu ngốc đó sẽ giúp được cái gì đây.
Thái tử Nam Thiên Nhất bực bội đập tay xuống bàn quát tháo:
- Đừng nói chuyện nhảm nhí nữa. Lôi kéo tên Uy vương không biết tốt xấu đó? Chưa biết được khi nào hắn quay lại cắn cho một nhát đâu.
Thấy Nam Thiên Nhất bộc phát như vậy ai cũng tự hiểu hắn đang rất tức giận vì việc mất mặt trên triều đình, nhưng vẫn có người lên tiếng nói khoé:
- Hừ, nói cho cùng cũng là do bọn người kia quá tham lam, thành sự thì ít bại sự có thừa.
Nam Thiên Nhất đối mặt với người vừa nói, chất vấn:
- La tướng đang chỉ trích bên ngoại của bổn vương sao?
- Thần không dám.
Thái độ của La tướng làm Nam Thiên Nhất tức tới bể ruột, nhưng hắn kiềm chế không tiện phát tác, dù sao bây giờ cũng chưa phải là lúc trở mặt.
Lại có người lên tiếng thắc mắc:
- Lẽ nào bên hoàng hậu cũng không có kết quả? Bình thường hoàng thượng cũng rất nể trọng lời của hoàng hậu mà.
- Ông không biết sao? Từ lúc Lâm Minh bị định tội, hoàng thượng đã không chịu gặp hoàng hậu rồi. Chưa bị liên luỵ là may mắn lắm rồi.
- Lần này chúng ta bị tổn thất nặng rồi.
Lâm Minh là anh họ của Phượng hoàng hậu, một cánh tay đắc lực bên Phượng gia, trong vụ án vừa rồi cũng chính là kẻ đầu não đã bị định tội tru di tam tộc, Phượng gia thoát được liên can đã là sự khai ân của hoàng đế. Nhưng phía sau, lại dính líu nhiều người khác thuộc thế lực của thái tử. Chỉ trong một ngày, tay cánh của thái tử xem như đã bị mất một nửa. Hận này làm sao có thể nuốt trôi đây.
Đang lúc bàn luận cao trào, cánh cửa phòng đột ngột mở ra làm ai nấy giật nẩy mình. Đây là phòng bí mật nha, không thể bị phát hiện được. Nếu bị phát giác mọi người có quan hệ với nhau, không bị tội chết cũng bị lột một lớp da.
Nam Thiên Nhất lớn tiếng quát:
- Kẻ nào?
Trong sự hồi hợp bất an của mọi người, một lão giả mặc áo đen, tay cầm quyền trượng bước vào, nhìn thấy lão, thái tử Nam Thiên Nhất liền thở phào nhẹ nhõm, tiến lên cung kính gọi:
- Ngoại công.
Lão giả đó chính là Phượng Thành, cha của hoàng hậu, lão đã quy ẩn nhiều năm nay. Bây giờ lại lộ diện đủ biết tình thế hiện tại nguy hiểm đến cỡ nào.
- Các ngươi đây là làm gì? Tụ tập lại một chỗ là giải quyết được gì?
- Ngoại công…
Nam Thiên Nhất vừa định lên tiếng thì Phượng Thành đã ngăn lại, lão nói:
- Hoàng thượng vẫn đang nhìn các ngươi. Hãy lo làm tròn bổn phận của mình đi.
Chúng quan như hiểu ra, bây giờ quan trọng là thu liễm, k