
Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341090
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1090 lượt.
cô ở bên cạnh gào khóc thì những người khác vẫn đứng sau vách tường đạo cụ xem náo nhiệt?
Xoẹt xoẹt xoẹt, Lương Ưu Tuyền tức đến sùi bọt mép, xắn ống tay áo lên tới gần Tả Húc.
“Anh biết em sợ thế nào không? Anh còn đùa em?!~” Cuối cùng Lương Ưu Tuyền đã biết vì sao không có ai đến cứu Tả Húc, bởi vì chỉ có cô là điên điên dở dở tin vào vở hài kịch này!
Tả Húc thấy cô khí thế hung hung*, giơ cao hai tay lùi lại, giải thích: “Kịch bản do anh thiết kế không tệ đúng không? Đừng nóng giận đừng kích động chứ, hơn nữa mấy cái đạo cụ mô phỏng này là anh phải bỏ ra không ít tiền đấy, còn không phải là để thử lòng em…”
(* bỏ dầu vào lửa, hay là đang tóe lửa nhỉ?)
Cái đức hạnh đã lâu không bị ăn đòn kia vẫn như vậy. Phải nói, cũng tại Lương Ưu Tuyền không để ý đến điểm quan trọng nhất, phim về tình yêu của một người mù làm sao lại có cảnh bay qua vách núi được chứ?
Lương Ưu Tuyền chỉ biết là mình đã bị chơi xỏ. Cô dùng ánh mắt lướt qua đám nhân viên xung quanh, dùng một chút lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy Tả Húc lùi về phía sau đống đạo cụ, lập tức túm cổ Tả Húc: “Hôm nay em không đánh anh máu chảy đầu rơi, em không họ Lương!”
Nói xong, cô giơ nắm đấm lên. Tả Húc lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lôi ra một đống phiếu, xòe ra trước mặt cô như đang xòe bài. Hắn rút trong đó ra một tờ, xé toạc.
Nắm đấm của Lương Ưu Tuyền dừng giữa không trung, trừng mắt nhìn mấy cái phiếu handmade xấu xí kia.
Nếu cô nhớ không lầm thì đây là trò hề ngây ngô cô với Tả Húc làm lúc ở bệnh viện. Lúc ấy cô không biết nên đối phó với sự truy vấn của bạn trai cũ Lâm Trí Bác như nên, cho nên đành nhờ Tả Húc cứu giúp. Nhưng Tả Húc, do trường kì chịu đựng sự áp bức của cô, nên không đồng ý giúp. Lương Ưu Tuyền vì để Tả Húc đồng ý giả làm bạn trai mình, nên đã ra điều kiện: cho phép Tả Húc vẽ mười tờ phiếu miễn đánh, nếu trong lúc cô không khống chế được cảm xúc mà giơ ra thì sẽ được hưởng “đặc xá”.
Mười phiếu đã dùng mất ba, còn dư bảy cái, hắn lại vẫn còn giữ sao?!
Tuy làm người phải giữ chữ tín nhưng Lương Ưu Tuyền không kiềm chế được cảm xúc muốn đánh hắn, vừa rồi cô gần như bị hù chết ah. Hận không thể cùng hắn mai táng trong đống phế tích, hắn lại nói với cô đây chỉ là một màn kịch!
Tả Húc chăm chú nhìn nắm đấm nhanh nhẹn của cô, lập tức lấy tờ phiếu thứ hai, xé toang;
“Chẳng lẽ chỉ trước chuyện sống chết em mới bằng lòng thừa nhận tình cảm đối với anh sao? Nếu lúc đó anh chết thật thì sao? Em bây giờ sẽ không cảm thấy hối hận à?… Chờ anh nói xong sẽ cho em thời gian lên án, giờ cứ nghe đi đã.”
Lương Ưu Tuyền nheo mắt lại, tay nắm chặt đến mức xương kêu lên. Cô một tay nắm áo hắn đẩy lên tường đạo cụ, nhưng còn chưa kịp phản bác, lời nói đã bị bao phủ trong lòng bàn tay hắn.
Tả Húc lấy tờ phiếu thứ ba, xé toang;
“Anh từng nói với em, dù gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giải quyết. Hoặc nếu em có thể tự mình gánh vác áp lực cũng được, em được không?”
Tả Húc xé tờ phiếu thứ tư;
“Là em dạy cho anh một thứ tình yêu thuần khiết không tạp chất, nhưng khi anh tin tưởng trên đời này thật sự có một loại tình cảm sạch sẽ như vậy, em lại rút lui. Anh hiện giờ muốn hỏi em, em hiểu cái gì gọi là yêu sao?”
“Em!…”
“Yên lặng.”
Tả Húc làm động tác không được lên tiếng, rút phiếu thứ năm ra, cũng xé toang;
“Anh thừa nhận, chuyện đối tượng kết hôn của em là do anh lên kế hoạch phá hư đấy. Nếu như em vẫn cố chấp như thế, anh sẽ tiếp tục phá hư.”
Tả Húc bỏ qua sự tức giận trong mắt cô, lôi tờ phiếu thứ sáu ra;
“Ai đảm bảo được cuộc sống sẽ không bao giờ có sóng gió? Anh có thể vì em buông tha tất cả trước mắt, mà em vẫn nhút nhát như vậy. Nếu em thật lòng đi theo anh, với dũng khí em của em, lẽ nào còn sợ táng gia bại sản?”
Nói xong, Tả Húc xé toạc tờ phiếu cuối cùng, thở dài mệt mỏi, chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve gương mặt cô…
“Dù anh không liên tục nói từ ‘yêu’ nhưng chẳng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh với em hay sao? Biết em thích giả ngốc, anh chỉ còn cách nói trực tiếp cho em biết… Em nói chia tay, anh sẽ tôn trọng em; em muốn quay lại, anh vẫn đợi em. Lý do chỉ có một, anh yêu em, Lương Ưu Tuyền.”
Nắm đấm của Lương Ưu Tuyền dừng trước không trung, đúng vậy, tại giây phút không biết Tả Húc sống hay chết thế nào, cô chẳng cần gì, mặc kệ tất cả, chỉ cần hắn bình yên vô sự, chỉ cần hắn không việc gì, chuyện gì cô cũng có thể đồng ý, dù là yêu cầu gì đi chăng nữa.
Chậm rãi, cô rủ tay xuống, đặt ở cổ Tả Húc, những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt áo sơ mi của hắn, giội tỉnh lòng cô.
Cái gì cũng không cần nói, thiên hữu bất trắc phong vân*, người có sớm tối họa phúc, nếu một phút trước tính mạng quý giá của Tả Húc đã thật sự mất đi, cô cũng không muốn sống nữa.
(* đại loại là kiểu ‘tai họa không lường được trước’.)
Cái gọi là khó khăn, đơn giản chính là tự mình tạo ra những bức tường cao. Nếu đã có thể dựng lên, đương nhiên có năng lực phá bỏ, hoàn toàn có thể tự mình dũng cảm hơn. Một khi đã phá tan lớp vòng vây, mới phát hiện những