Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015

Lượt xem: 1341145

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1145 lượt.

lại còn cảm thấy cảnh sát cứ chuyện bé xé ra to.
“Làm sao xem cô như không tồn tại được bây giờ?! Tôi lúc ở nhà có thói quen khỏa thân.” Đinh Đới Vĩ mở đồ uống, có vẻ thoải mái như đang ở nhà mình.
“Oh? Tôi cũng khá giỏi võ đấy nhé.” Lương Ưu Tuyền từ từ chuyển ánh mắt sang giữa hai chân Đinh Đới Vĩ.
“…” Đinh Đới Vĩ theo bản năng kẹp hai chặt hai chân. Nhà Nãi Đường sao lại xuất hiện quái vật thế này?
Lương Ưu Tuyền duỗi lưng một cái. Thấy Đinh Đới Vĩ đang có ý định ngồi xuống sô pha bèn nằm luôn xuống, nói “Đây là địa bàn của tôi. Anh vào phòng ngủ mà ngủ.”
Đinh Đới Vĩ quay đi. Hắn là người bình thường, căn bản chưa muốn chết!
Trong phòng ngủ.
Tả Húc lau lau tóc đi ra, thấy Đinh Đới Vĩ đang nằm trên giường mơ màng, nhìn hắn bằng một ánh mắt như một người vợ hiền lành, tần tảo.
Tả Húc quăng khăn mặt vào mặt hắn: “Lấy khẩu cung xong rồi?”
“Ừ… Mà cái cô nàng kia… đáng sợ quá. Tội nghiệp cậu!?” Đinh Đới Vĩ nhìn Tả Húc thương hại.
Tả Húc lắc lắc mái tóc ngắn, ngồi ở đầu giường xem kế hoạch ngày mai. Đinh Đới Vĩ tựa vào vai hắn như con chim nhỏ, miệng thổi thổi lớp sơn bóng vừa mới sơn.
“Lại thất tình?” Tả Húc không ngẩng đầu lên hỏi.
“Tôi buồn quá!”
“Mấy câu này tôi nghe không dưới năm mươi lần đâu. Đồ đa tình.”
Đinh Đới Vĩ than thở một tiếng: “Cô ấy rõ ràng là đã yêu tôi, mà tôi cũng vừa mới tỏ tình thôi nhá! Vừa mới đó! Đến tay còn chưa nắm nhá! Tự nhiên lại bị bọn chó phóng viên kia chụp hình. Sau đó tôi thấy quản lý có vẻ không vui khi nghe tin nên mới đứng ra trước giới truyền thông phủ nhận, thế mà tự nhiên cô ấy lại đòi chia tay là sao?!!”
Tả Húc cười khẽ: “Đúng là nỗi khổ của thần tượng nhỉ? Chẳng ai lại muốn bị người khác dòm ngó việc riêng tư cả, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có mấy cái scadal ấy thì cậu làm sao nổi tiếng hơn được?”
“Mấy cái đó tôi đương nhiên biết. Nhưng mà bọn này còn chưa có lên giường mà. Làm sao cam lòng được?” Đinh Đới Vĩ cầm tay Tả Húc lên cọ cọ, kết quả bị Tả Húc một quyền ngăn cản.
“Đúng rồi, Lương Ưu Tuyền có hỏi quan hệ chúng ta không?”
“Tôi cũng định nói, nhưng cô ấy bảo là không cần biết.”
Tả Húc gật đầu: “Ừ. Cô ta nghĩ cậu là người yêu của tôi. Cứ cho cô ta hiểu lầm tiếp đi.”
Đinh Đới Vĩ giật mình. Ngay lập tức đem mặt mình đặt trước mặt Tả Húc: “Cái gì cơ?! Tôi một trăm phần trăm là đàn ông nam tính đấy nhá! Tuy rằng người phụ nữ kia có vẻ hung dữ, nhưng trông cũng khá xinh xắn. Tôi còn tưởng cô ta nội tiết mất cân đối khiến tâm lý vặn vẹo . Tôi đang định giúp cô ấy cải tà quy chính nữa mà… Á…” Đinh Đới Vĩ còn chưa dứt lời đã bị Tả Húc một cước đá xuống giường.
(QLCC: nội tiết mất cân đối khiến tâm lý vặn vẹo có thể hiểu là les do không có đàn ông yêu)
Tả Húc tóm lấy cổ áo bạn hiền của mình, liếc mắt đưa tình nói: “Honey à, em là của tôi.”
“…” Đinh Đới Vĩ mặt méo xệch, như một con khỉ nhảy về phía Tả Húc: “Đúng vậy. Tôi yêu cậu chết mất. Yêu đến mức chỉ muốn đưa cậu lên nóc tủ ngồi ngắm gà khỏa thân thôi!”
Tả Húc cười ha ha. Hai người cứ như vậy đánh nhau trên giường, lộn từ bên này qua bên kia, quay cuồng quay cuồng.
Loảng xoảng một tiếng, Lương Ưu Tuyền đứng ở cửa, hộp xà phòng trong tay rơi xuống. Cô nghe thấy trong phòng ngủ ồn ào, tưởng là có chuyện gì, ai dè… Quả thực sự tình không hề nhỏ!
Đinh Đới Vĩ quay đầu nhìn ra cửa, nhìn lại mình đang nằm bên dưới Tả Húc, mà áo ngủ của Tả Húc trong lúc vật lộn đang lệch xuống bả vai… Ôi má ơi!
“Xin lỗi xin lỗi, đã quấy rầy rồi. Xin lỗi, lần sau nhất định tôi sẽ nhớ gõ cửa…” Lương Ưu Tuyền rút lui khỏi phòng ngủ, toàn thân nổi da gà. Thì ra con trai trong “lúc đó” rất hung hăng, đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Tả Húc bò lên trên giường, ôm chặt gối. Ngủ thôi.
Đinh Đới Vĩ thấy Lương Ưu Tuyền kinh ngạc thì không cho là đúng. Hắn bò bò lên giường, kéo khuỷu tay Tả Húc, nghiêm túc nói: “Nè, mấy ngày này tôi phải đi chụp hình với quay MV. Từ giờ cho tới lúc đó chúng ta cứ đi cùng nhau đi, cho đám phóng viên có tin tức để viết.”
“Hừm. Nói cách khác cậu muốn ở nhà tôi mấy ngày này chứ gì?”
“Không chào đón tôi sao?” Đinh Đới Vĩ bày ra bộ dạng bị bỏ rơi cực đáng thương.
“Vì sao tôi phải chào mừng một người ăn không trả tiền, còn tự kỉ chiếm lĩnh giường của mình?” Tả Húc nhíu mày.
Đinh Đới Vĩ nhún nhún vai, vứt cho Tả Húc một ánh mắt ‘chấp nhận đi’, nghiêng người, ngủ.
Phòng bên ngoài.
Lương Ưu Tuyền đi từ toilet ra. Các phòng ở đây thiết kế không tệ, cách âm khá tốt. Cô vừa ngáp vừa trải đệm, nằm xuống còn chưa quên nhìn lại phòng ngủ một cái rồi mới tắt đèn.
※ ※
Sáng sớm hôm sau
Lương Ưu Tuyền là người rời giường đầu tiên. Cô nấu một nồi cháo đặt trên bàn ăn, bên cạnh đặt sẵn bát đũa rồi mới cầm chìa khóa xe đi xuống. Cô đã quyết tâm sẽ học lái xe. Đời này kiếp này chuyện Lương Ưu Tuyền cô có thể làm được, nhất định phải làm thật tốt.
Cô đi thang máy xuống gara, lại đi ngang qua một khu vực bị dán giấy niêm phong. Đây là gara tư nhân của Tả Húc.
Lương Ưu Tuyền nhìn cái thẻ mật mã trong tay chợt phát hiện ra mộ