
Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi
Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
Ngày cập nhật: 03:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341152
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1152 lượt.
dùng, cho nên hắn tò mò nhìn người điều khiển.
Đồng thời Lương Ưu Tuyền cũng nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái. Sao lại trùng hợp như vậy, cứ như tiểu thuyết?
Dương Phỉ Nhi cũng không để ý đến những người qua đường đang nhìn mình, cái chứng minh mình là một mĩ nữ gợi cảm chính là tỉ lệ người qua đường phải ngoái đầu lại.
Cô móc gương trang điểm ra sửa sang một chút, lại thấy Tả Húc không có ý muốn xuống xe, hoàn toàn không giống một quý ông sẽ giúp cô mở cửa xe.
Đùng! Dương Phỉ Nhi xúc động gấp gương lại: “Ăn cơm là chuyện rất quan trọng, tôi nói không sai chứ? Anh cần gì phải bày ra bộ mặt thối như thế?”
Tả Húc nhíu màu, gườm gườm nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lúc vô tình lại phát hiện ra một cô gái đang đứng trước cửa nhà hàng. Hắn giật mình, nét mặt dần chuyển thành dịu dàng, sau đó đẩy cửa xe ra, bước về phía Lương Ưu Tuyền…
Lương Ưu Tuyền ngừng thở, không biết nên làm sao. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Dương Phỉ Nhi đóng sầm cửa xe lại, hơi nhấc cằm lên, dùng ánh mắt cảnh cáo Lương Ưu Tuyền tự giải quyết cho tốt.
Lương Ưu Tuyền khinh thường hừ khe khẽ. Đúng lúc Cổ Ngọc vừa nhận được điện thoại thúc giục của Lâm Trí Bác, hắn quay về phía Lương Ưu Tuyền, làm tư thế mời: “Chúng ta vào thôi, bọn họ đang đợi.”
Lương Ưu Tuyền trong lúc hoảng hốt vội gật đầu. Thấy thế Tả Húc ngừng chân, liếc nhìn người đàn ông đứng cạnh Lương Ưu Tuyền. Nếu hắn nhớ không nhầm người này là bác sĩ tâm lý nào đó. Lúc ấy hắn thấy tên tiểu tử này lớn lên cũng có vài phần “tư sắc”, cho nên đã trộm ném cái danh thiếp đi… Rõ ràng vẫn không ngăn được hai người này liên hệ.
Cổ Ngọc cảm nhận được ánh mắt chăm chú không rõ cảm xúc của Tả Húc liền mỉm cười: “Chúc ngài tốt lành, tôi chỉ thích người khác phái.”
“…” Tả Húc trợn mắt nhìn hắn một cái, vốn muốn nói gì, Dương Phỉ Nhi lại đã tiến đến ôm lấy cánh tay hắn.
Tả Húc vô thức rút tay ra, đồng thời lại bị hành động của Lương Ưu Tuyền làm cho bất mãn: cô cầm tay tên bác sĩ tâm lý kia.
Cổ Ngọc cứng đờ một giây. Theo kinh nghiệm làm bác sĩ tâm lý nhiều năm qua, hắn hiểu rõ… Lương Ưu Tuyền dùng sức cầm tay hắn hiển nhiên là sợ hắn giãy dụa, mà hành động chủ động bày tỏ khác thường này của Lương Ưu Tuyền chứng minh cô đang thị uy đôi nam nữ trước mắt.
Tả Húc tức giận, thoát khỏi sự níu giữ của Dương Phỉ Nhi, đi đến trước mặt Lương Ưu Tuyền, giật tay cô ra khỏi bàn tay người đàn ông kia.
Hắn không vui nói: “Anh đã sớm qua thời kì mới lớn rồi, loại phương pháp này chỉ khiến anh cảm thấy em ngây thơ thôi.”
Lương Ưu Tuyền không đáp lại, tiếp tục kéo tay Cổ Ngọc, trực tiếp đi vào cửa hàng. Tức giận không được sao?! Không vui không được sao?! Cô chân trước chia tay, Tả Húc đã chân sau đi hẹn hò với Dương Phỉ Nhi. Hóa ra cuối cùng chỉ có cô đau đớn rơi lệ!?
Vì thế cô dắt Cổ Ngọc xoay người rời đi.
Tả Húc nhìn theo bóng lưng cô, Dương Phỉ Nhi lập tức ở một bên châm chọc: “Tôi nói, phụ nữ làm gì có ai không hi vọng luôn được ở bên bạn trai, nhưng công tác của anh nặng nề như vậy, đâu có rảnh mỗi ngày nói chuyện yêu đương với cô ta. Anh cho rằng cô ta sẽ hiểu được cái khổ tâm của anh sao?”
“Nói thế cô là ngoại tộc?” Tả Húc cười cho qua chuyện.
“Không, tôi đều giống như những người phụ nữ khác. Chỉ có một điểm khác biệt là bạn trai tôi rất nhiều, muốn hẹn với tôi còn phải xem tâm tình tôi nữa.” Dương Phỉ Nhi nghịch lọn tóc xoăn, bổ sung: “Đừng hiểu lầm, tôi có nguyên tắc của mình, sẽ không tùy tiện cùng đàn ông uống rượu lên giường.”
“Thật xin lỗi, tôi đối với ính hoạt cá nhân của Dương chủ tịch không có hứng thú. Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, ăn cơm thôi.” Tả Húc lười biếng nói.
Chẳng qua khi bọn họ đi đến trước quầy phục vụ, Tả Húc lần nữa nhíu mày: Lâm Trí Bác cùng vợ sắp cưới của mình là Tiêu Hồng đang cùng bác sĩ tâm lý kia nói chuyện ngất trời, Lương Ưu Tuyền thì ngồi một mình chờ trên ghế, cúi đầu đọc tạp chí.
Tiếu Hồng tinh mắt, khi Tả Húc đi theo phục vụ viên qua hành lang, cô ta liền cô ý lùi thời gian đi vào phòng. Hôm nay thật sự là náo nhiệt, oan gia mới cũ đều cùng nhau đoàn tụ.
“Úi chà, Trí Bác Trí Bác, vị tiên sinh mặc âu phục kia phải bệnh nhân của anh không?” Tiếu Hồng đưa đề xi ben lên max, khiến Dương Phỉ Nhi cũng phải ngoái đầu lại xem có chuyện gì.
Dương Phỉ Nhi đầu tiên nhìn Lương Ưu Tuyền, sau đó nhìn ba người còn lại, nhếch môi cười, chủ động đến trước nói: “Mấy vị là bạn của Lương tiểu thư sao? Lần đầu gặp mặt, mọi người khỏe.”
Lương Ưu Tuyền lại đối với vị tiểu thư tuyên bố quen biết cô coi như không nhìn thấy.
Lâm Trí Bác và Cổ Ngọc không khỏi nhìn nhau. Cổ Ngọc đại khái đã nhìn thấy chuyện ban nãy, con ngươi hắn chuyển động, thân mật cười với Dương Phỉ Nhi: “Xin chào, ban nãy chúng ta đã gặp nhau ngoài cửa rồi. Bọn tôi đều là bạn rất tốt của Lương Ưu Tuyền. Gặp được hai vị hôm nay thật vui, nhưng là nếu cứ đứng ngoài hành lang nói chuyện thế này sẽ ảnh hưởng đến khách hàng khác, không bằng hẹn ngày khác, để Lương Ưu Tuyền trịnh trọng giới thiệu là được, phải không?”
Không đợi Dương Phỉ