
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341191
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1191 lượt.
hắn, thẳng lưng, điều chỉnh tươi cười tự nhiên khéo léo.
Cô đã từng tham gia không ít lần, có điều so sánh về mức độ chức vị cao cấp tụ hội, cho nên ứng phó cũng không khó, Lục Hân dẫn cô theo liên tục hỏi han chào hỏi, rất quan tâm để cho cô hiểu và quen biết thêm không ít người
“Anh nếu có việc phải đi, không cần bận tâm tôi!” Phương Tình biết tiệc rượu này đến đây không ít nhân vật thương nghiệp nổi tiếng. Lục Hân khẳng định sẽ có việc bận, bản thân vì một chuyện phỏng vấn cũng đủ phiền toái hắn, lúc này không thể làm chậm trễ việc của hắn được.
Lục Hân gật gật đầu: “Tôi rất nhanh quay lại!”
Phương Tình cảm thấy buồn chán đánh giá chung quanh, cứ một ngụm lại không uống lại một ngụm uống rượu trong tay.
“Em vì sao ở chỗ này?”
Phương Tình lập tức quay đầu lại, An Lập Nhiên vận tây trang khéo léo vừa khít, dưới ánh đèn gương mặt quen thuộc này lại có chút xa lạ, lại như cũ khiến cho lòng cô không dằn xuống được, nhịp tim đập nhanh hơn chút…
Chú thích:
[1'> Bữa ăn tối cuối cùng (tiếng Ý: Il Cenacolo hay L’Ultima Cena) là bức bích họa nổi tiếng của danh họa Leonardo da Vinci. Tác phẩm được sáng tác vào khoảng năm 1495 đến 1498. Bức bích họa miêu tả trai phòng của Tu viện Santa Maria ở thành phố. Theo các sách phúc âm, bữa ăn tối cuối cùng là bữa ăn sau cùng Chúa Giê-xu chia sẻ với các môn đồ trước khi ngài chết.
Phương Tình cảm thấy buồn chán đánh giá chung quanh, cứ một ngụm lại không uống lại một ngụm uống rượu trong tay.
“Em vì sao ở chỗ này?”
Phương Tình lập tức quay đầu lại, An Lập Nhiên vận tây trang khéo léo vừa khít, dưới ánh đèn gương mặt quen thuộc này lại có chút xa lạ, lại như cũ khiến cho lòng cô không dằn xuống được, nhịp tim đập nhanh hơn chút… .
“Anh Lập Nhiên, em….. . .” Phương Tình cảm thấy nóng vội không biết làm sao giải thích, khó khăn lắm mới cười cười hỏi lại, “Anh Lập Nhiên vì sao ở chổ này?”
An Lập Nhiên cười cười, mặt mày thanh tú, lấy cầm lấy ly rượu trong tay cô, đổi sang một thức uống khác “Anh đi cùng sếp.. con gái không nên uống nhiều rượu như vậy, đối với thân thể không tốt!”
Phương Tình kinh sợ ngây ngốc nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cái mũi đẹp hoàn mỹ tựa như bức tượng điêu khắc thời Hy Lạp, cũng sắp muốn chạm tới chóp mũi của cô, hoá ra… đàn ông mặt lạnh này cũng có lúc nói chuyện dịu dàng như vậy, cũng ngầm bớt kiêu căng đầy tình cảm mà hỏi han ân cần người khác.
Lục Hân đặc biệt cưng chiều mà vươn tay nhéo mũi cô, dường như thở dài: “Ngốc! Nếu không lát nữa đưa em đi ăn cá! Chỉ ăn món em thích? Được không?”
Phương Tình kìm nén cảm giác muốn chà chà cánh tay nổi đầy da gà, khoé mắt vẫn nhìn bóng dáng hai người gắn bó như cũ, rất phối hợp cười cười: “Được, nhưng bây giờ em cũng có chút đói bụng rồi!”
Phương Tình nghiêng đầu, nhìn thấy An Lập Nhiên: “Anh Lập Nhiên, em đi cùng anh ấy.” Sau đó ngẩng mặt, “Lục Hân, đây là anh hàng xóm trước kia, trước kia rất quan tâm em.”
Lục Hân thản nhiên gật gật đầu: “Tình Tình có đôi khi rất nháo loạn, hồi nhỏ khẳng định khiến anh phải phiền lòng.”
An Lập Nhiên cứng ngắc cười: “Lục tổng nói gì vậy, Tình Tử tôi vẫn coi chính là em gái, làm sao phiền chứ?”
“Tình Tình”, chỉ là cha mẹ cô mới gọi, người khác cùng lắm chỉ gọi là “Tình Tử”. Giờ khắc này, anh mới sâu sắc cảm nhận được, bỏ qua, là hối hận thế nào.
An Lập Nhiên tươi cười trên mặt rốt cuộc giữ không được, hít một hơi thật sâu cố gắng giữ cho mình bình tĩnh: “Chúng tôi còn có việc, đi trước một bước! Tình Tử có rảnh chúng ta lại trò chuyện !”
Phương Tình ngoan ngoãn gật gật đầu: “Chào tạm biệt!”
Người vừa đi, tươi cười trên gương mặt Phương Tình lập tức tan biến, ngón tay cầm ly trắng bệch
“Hừ!” tiếng lạnh lùng đậm nồng ý bất mãn.
Phương Tình rốt cục từ trong tình cảm của mình cũng đã lấy lại tinh thần, hơi hơi tránh khỏi tay hắn, cúi đầu: “Lục tổng, tôi muốn đi về trước !”
Mặt Lục Hân ngay tức khắc đen liền, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sống động của cô. Vừa rồi nhìn dáng vẻ cô giả bộ không quan tâm mà đau lòng, cô nghĩ bản thân cô che giấu tốt sao? Nước mắt cũng sắp chảy ra, ngay cả người phụ nữ bên cạnh tên kia cũng phát hiện, còn tự cho là dường như không có việc gì chỉ cười, vẻ mặt đó thật sự là khó coi chết đi được!
Phương Tình cảm nhận người bên cạnh càng ngày càng lạnh dần, thật cẩn thận nói: “Lục tổng, ngài nếu bận, tôi có thể tự mình về. . . .”
“Đừng gọi Lục tổng, tôi nghe phiền lòng!” Lục Hân nhìn thấy vẻ mặt cô sợ sệt nhìn mình, không kiên nhẫn nói, “Không phải mới vừa rồi còn gọi tên sao!”
Nói xong liền ôm eo cô, ôm cô vào trong lòng đi ra ngoài.
Phương Tình tâm tình vô cùng kém, chẳng còn sức mà giãy dụa, dù sao diễn kịch phải diễn đến cùng, cũng phải theo hắn đi .
Xe Lục Hân một mạch vượt đèn đỏ, như gió như điện mà băng băng lướt trong dòng xe cộ. Phương Tình hồn nhiên chưa phát giác, chỉ dựa đầu vào cửa kính xe. Hình ảnh An Lập Nhiên cậu thiếu niên vì mình phụ đạo bài học cùng mỹ nhân bên cạnh liên tiếp kh