Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Huyền Mặc

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341027

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1027 lượt.

inh lại biết mình không thích ăn ớt xanh, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiêu, cô đột nhiên hiểu ra nguyên nhân mà thầy giáo tới ìm mình liền buồn bã chán chường.
Cho tới tận khi Tống Thư Minh đi rồi Kiều Ngự mới phá lên cười ha hả, vỗ vỗ vai cô nói, “Này, có phải em cảm thấy thầy giáo rất đẹp trai nên đang si mê đúng không? Kết quả là người ta đến tìm em để giục đi bổ túc, thật ngốc chết mất, tiếng Anh vẫn không có tiến bộ gì”.
Ăn cơm xong, Duy An và Kiều Ngự chia tay nhau ở Quảng trường Vường hoa,
Mùa đông cây cối khẳng khiu trơ trọi, kiến trúc trong trường đều lộ hết ideenj mại vốn có, những bức tượng và ghế dài nằm lâu ngày ngoài trời và bị ánh nắng soi rọi giờ lạnh ngắt.
Duy An đi theo con đường nhỏ tới thư viện, vừa đi vừa vội vàng đeo găng tay, cô vòng qua chiếc ghế dài, không để ý người ngồi trên đấy.
Người đó đứng bật dậy chắn trước mặt cô, Duy An ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, “An Ni”
Trnh An Ni ăn mặc khá phong phanh, lạnh tới mức môi cứng cả lại, Duy An vội giơ tay chạm vào bạn: “Hôm nay không về nhà à? Tại sao không lên phòng? Lạnh quá”.
Trình An Ni không cử động, trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
Duy An biết chắc chắn là cô ấy đang trách mình, nhưng đứng ở đây nói chuyện không tiện, vậy là vội vàng tháo găng tay đeo cho An Ni, còn không ngừng khuyên: “Về kí túc trước đã, ít ra ở đó cũng ấm áp hơn”.
Trình An Ni hất đôi găng tay ra, rồi vung tay tát Duy An một cái.






Duy An hoàn toàn không ngờ cô ấy sẽ làm hư vậy, giật lùi vê phía sau ngã ngồi xuống chiếc ghế dài hét lên: “An NI?”
TRình An NI nhìn cô chằm chằm nói, “Đừng tưởng tôi không biết, cậu với Kiều Ngự ở bên nhau rất vui vẻ đúng không? Ngày nào anh ấy cũng đưa đón cậu, đưa cạu ra ngoài ăn cơm....Cậu tưởng như thế thì sẽ trở thành bạn gái của anh ấy? Nằm mơ!” Trình An NI tức tới phát điên túm lấy chiếc áo khoác của Duy An ấn cô ngồi lại xuống ghế, “Cậu biết rõ tôi thích anh ấy! Cậu thật quá bỉ ổi”
Duy An không ngừng đẩy tay Trình An Ni ra, Trình An Ni buông tay cô nhìn cô từ đầu tới chân: “Một con bé quê mùa đến từ thành phố B! Chưa va chạm với đời nhiều, nghe nói mẹ mất sớm, bố lại lấy người khác, vì vậy nên cậu mới phải sống với cô, trong nhà không có quản ai dạy cậu, quả nhiên là vô giáo dục! Tùy tiện nhận lời yêu người khác, cậu thật đê tiện!”.
Duy An cũng nhìn lại bạn, “Mình biết cậu rất giận, cậu mắng chửi mình thì được, dựa vào cái gì mà cậu động đến người nhà mình?”
Trinh An Ni cười khinh miệt, lại nhìn cô từ đầu tới chân, “Nói người nhà cậu thì saom Kiều Ngự là ai chứ, bố anh ấy và bố tôi quen biết từ lâu, anh ấy là người để cậu động vào đấy à? Tôi cho cậu biết, anh ấy chỉ đang giận dỗi tôi thôi! Nếu buổi sáng hôm ấy cậu không đứng lì ở đây xen vào việc của người khác, thì anh ấy có thích cậu không?” Trình An Ni càng nói càng giận, “Cậu cố ý, cậu mong bọn tôi cãi nhau, thế là có cớ chạy đến làm thánh mẫu, giờ cũng vậy...găng tay? Ai Cẫn cậu giả vờ giả vịt tử tế tốt bụng, thứ hàng rẻ tiền buồn nôn này tôi thèm vào dùng!”, Nói xong ném luôn đôi găng tay của Duy An vào lề đường, tức tối đẩy cô rồi bỏ đi.
Duy An ôm mặt cúi đầu chạy vào thư viện, tầng một không có ai, cô tưởng Tống Thư Minh còn chưa đến, thế là đi thẳng lên tầng, không ngờ vừa lên đến tầng trên cũng đã thấy anh ra đang cầm cuốn Lịch sử văn học phương Tây dày cộp.
Độ sáng của đèn vừa phải, Tống Thư Minh dựa vào giá sách đọc chăm chú, nghe thấy có tiếng người tới thì ngước mắt lên, vội vàng buông sách đi đến, cúi người hỏi bên má sưng đỏ của cô, “Sao thế này? Annie?”
Duy An cuối cùng không thể chịu được nữa, buột miệng hét, “Tôi không phải An Ni”.
Tống Thư Minh ngẩn người, cười cười lắc đầu, “Đúng, tôi quên mất, em là Duy An, mặt sao thế?”, rồi kéo tay Duy An ra, nhìn bên mặt sưng tấy của cô, giọng lập tức lo lắng, “Em bị người ta đánh à, ai đánh?”
Một cô gái mặt sưng vì mặc chiếc áo phao lông vũ, còn mang một đôi găng tay bẩn, đoi mắt rõ ràng rất buồn, nhưng vẫn cố che giấu, “Đường trơn, không sao, ngã thôi mà, không phải bị đánh”. Nhưng nói xong mắt cô lại đỏ lựng.
Duy An ngồi xuống bậc cầu thang ngẩn ngơ, chẳng buồn quan tâm tới việc mình đến đây là vì thành tích môn Tiếng Anh.
Tống Thư Minh thờ dài, gập sách lại ngồi cùng cô, trong thư viện rất yên tĩnh,. Duy An chỉ nghe thấy hơi thở của hai người.
Rất lâu sau, cô ngước mắt nhìn người bên cạnh, hỏi: “Thầy ơi, có phải thầy cũng thích Trình An NI không, vì em ở cùng phòng với cô ấy, nên thầy mới làm quen với em?”
Mắt Duy An mở tròn xoe, giống như đôi mắt của thú cưng, sưng vù một bên mặt, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Tống Thư Minh nghe thấy cô hỏi vậy, giống như được nghe một chuyện rất thú vị, lắc đầu đáp: “Không phải, em nghĩ nhiều quá rồi, tôi không biết em còn có một người bạn học tên là Trình An Ni”.
“Vậy tại sao thầy luôn nhắc dến cái tên này?”
Tống Thư Minh có cảm giác như mình đang dỗ dành thiếu nữa vậy, cười cười rồi phát âm thành tiếng Anh: “Annie, rất giống em, em đã t