Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341329

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1329 lượt.

ta chạm vào không?
“… A lô?”
“…” Có phải em lo anh sẽ bị chảy máu nên mới không cho anh chạm vào mình?
“A lô, a lô?”
“…” Có phải em vẫn còn thích anh?
Thấy anh không nói gì, cô cũng im lặng.
“… Này! Khi nào em quay về làm tâm giao của anh? Anh nhớ em.”
“…”
Trong căn phòng tối om, yên tĩnh tiếng vọng khá lớn, Tô Gia Áo ôm chặt điện thoại, cắn môi, bất giác liếc nhìn Quý Thuần Khanh đang nằm quay lưng lại với mình.
Ánh bạc lấp lánh của chiếc vòng và đôi mắt anh cũng phát sáng.
Thật không may, anh vẫn chưa ngủ, mà cũng ngủ không nổi, nếu đã thế thì kéo theo người khác cùng gánh hoạ vậy. Ngủ trong phòng anh, hậu quả rất nghiêm trọng.
Một bàn tay gỡ điện thoại bên tai Tô Gia Áo xuống, cắt ngang dáng vẻ khó xử, chần chừ của cô. Quý Thuần Khanh uể oải áp điện thoại lên tai, giọng nói dịu dàng bỗng vang lên: “Tiểu yêu tinh, cậu phá giấc ngủ của thê quân tôi đấy”.
Nói xong, anh thản nhiên cúp máy, trong bóng tối đôi mắt lấp lánh khiêu khích nhìn Tô Gia Áo đang ngẩn ngơ, trả điện thoại lại cho cô, môi anh nhếch lên bất mãn: “Bây giờ em muốn tiếp tục nhớ tên tiểu yêu tinh kia, hay là ngủ với anh?”
Nhớ người khác hay ngủ cùng anh? Cho dù là giáo viên thì cũng không nên ra một đề bài lộ liễu như thế chứ? Tại sao giữa họ ngoài quan hệ thẻ xác ra thì chẳng còn gì khác?
“Khó quá hả?” HIếm hoi mới thấy cô do dự, anh ra vẻ ân cần giảng bài, đặt tay lên cổ áo cô và luồn vào trong: “Chi bằng chúng ta làm gì đó, cho đến khi em mệt chỉ muốn ngủ mới thôi.”
Anh đã qua cái thời đắp chăn nói chuyện trong sáng rồi, nếu cô đã dồn tâm tư vào kẻ khác, thì quan hệ đơn thuần về thể xác cứ dành cho anh là được, dù sao con mèo hư hỏng này đã chắc chắn quan hệ giữa họ chỉ là kiểu đam mê thể xác rồi nảy sinh “tâm lý gái trinh” mà thôi.






Cuộc chiến tranh giành tình yêu kinh điển
Tô Gia Áo mệt đứt hơi.
Lần đầu tiên cô biết được Quý Thuần Khanh của ngày xưa trong sáng biết bao, ân cần biết bao, đáng yêu biết bao, kiềm chế biết bao, nhẫn nại biết bao nhưng hiện giờ cái tên ác quỷ kia là ai vậy?
Không nói năng gì mà dạy dỗ cô muốn chết đi sống lại, cái chuyện không hề quang minh này mà một người như anh làm sao ra tay được chứ?
Cô đau nhức cả người, vất vả giơ cánh tay đầy dấu hôn đỏ bầm lên, định kéo Quý Thuần Khanh đã đứng bên giường, đang cài nút áo, ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngòai, một luồng ánh sáng ban mai tựa ngọn đèn chiếu trên cơ thể cao ráo của anh, kéo bóng anh thêm dài ra, phủ lên người cô một cách mờ ám.
“Nữ?”
“Anh bỏ em lại để đi gặp người phụ nữ khác?”
“Ừ.” Anh thẳng thắn trả lời, không hề tỏ vẻ xấu hổ.
“Anh làm em thế này rồi đi gặp người khác sao?” Cô tỏ ra không tin, vì tưởng người trọng thanh bạch, ngay cả khi nói chuyện với phụ nữ cũng có ý tránh né như anh sẽ không có khái niệm ngoại tình, sẽ thuỷ chung như nhất với mình, chỉ có cô bỏ mặc anh, còn anh sẽ mãi mãi ngoan hiền đi theo cô, nhưng hiện giờ, anh lại bình thản nói rằng, mình phải đi gặp người phụ nữ khác, mà lại là sau khi đã bắt nạt cô cả đêm?
“Vì người ấy rất quan trọng với anh.”
Cô chỉ muốn nổi cáu nhưng toàn thân đau nhức nên đành chịu thua: “Em có lời quan trọng muốn nói với anh, không được đi!”.
“…” Quan trọng, ý cô nói là gì? Tâm lý gái trinh, hay chia tay? Có phải đêm qua là trò đùa cuối cùng của họ, cô đã quyết định phải về bên cạnh tên tiểu yêu tinh kia? Lời lẽ đó, anh không muốn nghe: “Bây giờ anh không rảnh để nghe, về rồi tính sau”.
“Anh bảo với em là mình không rảnh? Anh dám nói không rảnh nghe em nói à? Tam tòng tứ đức của anh đâu rồi?”
Anh đáp lại bằng một nụ cười nhạt: “Em quên rồi à? Chúng ta vẫn chưa thành hôn.” Anh cũng rất muốn nghe lời cô, chăm sóc cô, nhưng quan hệ của họ không đủ sâu sắc đến mức độ đó nên anh không cần thiết phải nghe lời, muốn đi đâu gặp ai, cô không quản được.
“Anh… anh anh anh… anh dám ngang ngược với em à? Anh muốn tạo phản hả, quy tắc của tộc anh có còn giữ hay không? Quý Thuần Khanh, anh dám đi hả! Anh không được đi!”
“Cạch.”
Tiếng cửa đóng bình thản đáp lại Tô Gia Áo, đại công tử của nhà họ Quý không chỉ dám đi, mà còn đi với vẻ ung dung, thản nhiên, tư thế đĩnh đạc, tao nhã vô cùng!
Trong quán bar Snow Mania, vẫn ánh đèn xanh đèn đỏ, nhưng cô em bê rượu lại sa sầm mặt rất khó chịu.
“Cô em, có thể mời em uống một ly được không?”
“Uống cái khỉ ấy, cút đi!”
“Hả?”
“Hả? Hả cái gì? Mới nhìn đã biết là loại chết tiệt ngoại tình, có bạn gái rồi hả? Có bạn gái mà không ở nhà chăm sóc nâng niu cô ta, đến đây mời người khác uống rượu, anh bị thần kinh hay trúng gió rồi?”
“Cô cô cô…”
“Tôi thì sao nào? Vì có loại đàn ông không biết giữ thân mình, không biết thanh bạch là gì, mà xã hội này mới bại hoại như vậy. Nhìn gì mà nhìn, đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, tưởng mình quyến rũ lắm chắc? Đàn ông phải biết tam tòng tứ đức, tuân thủ quy tắc!”
“Thần kinh!”
“Anh dám mắng tôi thần kinh à? Anh đến làm quen với tôi còn mắng tôi? Mới nhìn


Pair of Vintage Old School Fru