
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341322
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1322 lượt.
g thì thê thảm không nỡ nhìn, làn da trắng đã ngang dọc vết thương, không có mùi thơm mà chỉ có mùi máu tanh, cô sụt sịt, đôi mắt đã đẫm lệ.
Cô cứ ngỡ những quy tắc của gia tộc chỉ như trò chơi mà thôi, vốn chẳng bao giờ để mắt đến, nào ngờ phạm luật vẫn bị trừng phạt như thường.
“Sớm biết như thế này thì lúc trước em đã không làm bậy với anh.”
Anh mím đôi môi khô rát lại, nghe cô nói lời hối hận. Với anh là phiền phức, ăn xong phải chịu trách nhiệm, nên cô đã hối hận. Anh nhìn chằm chằm vết roi trên mặt cô, dấu đỏ ấy khiến vết thương trên lưng anh càng đau hơn, chắc là đau lắm, cô gái mạnh mẽ kia lại sắp rơi nước mắt: “Vậy tại sao em còn nhận lời? Chẳng phải em không muốn kết hôn sao?”.
“Không thì phải làm sao? Bắt em mở to mắt nhìn anh bị đánh chết hả?” Cô đã “ăn” anh, còn không bảo vệ nổi, tưởng cô là loại khốn kiếp quất ngựa truy phong ư?
“…” Anh đang định đưa tay lên sờ vết thương trên má cô, nghe câu nói đó bèn dừng lại.
Đó chẳng phải là đìều anh cần sao? Giữ cô lại bắt cô chịu trách nhiệm, không từ thủ đoạn, bất chấp ý nguyện của cô mà xích cô lại bên mình, không đợi anh mở miệng bức bách, cô đã chủ động, nhưng tại sao anh lại thấy đau lòng?
Cô đỡ anh dậy, nhưng anh nhìn đi nơi khác, hờ hững đẩy tay cô ra: “Cám ơn”.
Cảm ơn cô đã ra tay cứu anh, cảm ơn cô đã không chê bai anh không nam tính, bắt con gái phải bảo vệ, cảm ơn cô… vì bảo vệ nên mới tình nguyện ở cạnh anh mà trái tim đã bên người khác.
Một tấm thiệp báo hỷ xuất hiện ở nhà họ Tiêu.
Tên cô dâu chú rể rất chói mắt, Tiêu Yêu Cảnh không nói năng gì, túm lấy định xé nát, bà Tiêu khóc lóc giật lấy tấm thiệp cưới quan trọng kia.
“Cục cưng Yêu Cảnh, đó là thiệp cưới của công tử phu nhân tộc trưởng, con xé đi rồi mẹ khóc cho con xem!” Bảo vệ tấm thiệp cưới bị Yêu Cảnh vò nhăn nhúm, bà Tiêu ngồi trên sofa, cầm gạt tàn đè cho phẳng tấm thiệp đáng thương ấy!
Tiêu Yêu Cảnh đá bay chiếc gối tựa xuống chân, bực bội vò đầu: “Tự dưng bị ép kết hôn à? Thanh bạch đàn ông đáng mấy xu, thiếu gia đây không tính sổ với hắn thì thôi, đàn ông mà mặt dày lấy thứ đó ra ép hôn! Quy tắc khốn kiếp!”.
Tiêu Yêu Diệp thờ ơ lật báo, liếc nhìn anh một cái, cười nhạt: “Hừ, thì anh đã chẳng than thở lâu rồi, nhưng Thuần Khanh vẫn tuân thủ theo thôi, cứ khăng khăng đòi kết hôn với con bé kia”.
“Hai đứa thì hiểu cái gì!” Bà Tiêu vừa vuốt tấm thiệp vừa dẩu môi: “Quy tắc nhà mẹ là dĩ nữ vi tôn, phụng nữ vi thủ1, đàn ông trong tộc phải tam tòng: tại gia tòng mẫu, xuất giá tòng thê, thê tử tòng nữ. Thanh bạch trước khi kết hôn của đàn ông lớn như trời ấy. Nhưng ông bố các con, chủ nghĩa đàn ông là nhất, mẹ sợ ông ấy bị tộc trưởng xử lý nên mới rời khỏi tộc, ai ngờ hai anh em các con, đứa này còn đàn ông hơn đứa kia, chẳng biết giữ quy tắc nhà mẹ gì cả, một đứa thì đã mất thanh bạch từ lâu rồi, cục cưng Yêu Cảnh còn đáng sợ hơn, đắp biến thành giày rách rồi!”.
“Mẹ, làm gì có chuyện mắng đàn ông là giày rách bao giờ!”, Tiêu Yêu Cảnh khó chịu.
“Mẹ sợ chả ai thèm con thôi! Không nghe Quý phu nhân nói à, lỡ bị người ta biết…”
“Bản thiếu gia không thèm cái quy tắc đó! Hừ, vớ vẩn!” Anh nói xong quay người bỏ đi, bà Tiêu vội ngăn lại.
“Không được đi!”
“Tại sao không cho con đi?”
“Con định đến ngăn cản Tiểu Áo tâm giao thành hôn với Thuần Khanh à?”
“Tất nhiên! Mẹ bắt con mở to mắt nhìn họ kết hôn à? Không được!”
“Không! Tiểu Áo tâm giao nhất định phải thành hôn với Thuần Khanh.”
“Dựa vào đâu? Bán cho hắn à? Cho dù bán rồi thì thiếu gia con cũng chuộc cô ấy về. Nếu không vì chiếc vòng kia thì cúng con đã chẳng chia tay!”
“Theo quy tắc tộc Đông Nữ, nếu Thuần Khanh và Tiểu Áo tâm giao đã có hành vi vợ chồng mà không kết hôn thì chắc chắn Thuần Khanh sẽ bị đưa về trong tộc và bị trừng phạt rất nặng, Tiểu Áo tâm giao cũng không dễ chịu gì đâu. Thuần Khanh là công tử quý giá do Quý phu nhân nuôi dạy từ nhỏ, đã bị người ta huỷ diệt thê thảm, chắc chắn Quý phu nhân sẽ không tha, bà ta không dạy dỗ Tiểu Áo mới lạ!”
Tiêu Yêu Diệp hừ mấy tiếng như đã hiểu rõ từ lâu, lại lật thêm một trang báo, lúc sau mới uể oải nói: “Nếu không thì em tưởng anh chỉ biết ngồi một chỗ đợi Thuần Khanh kết hôn à? Cậu ấy đã chạm vào Tô Gia Áo, nếu không thành hôn để giữ thanh bạch thì về tộc sẽ biết tay ngay!”.
Đều là dối trá!
Tộc Đông Nữ gì đó, thanh bạch đàn ông gì đó, chịu phạt gì đó, có quỷ mới tin!
Nhưng hôm sau gặp Tô Gia Áo ở hành lang trường, anh đã ngớ người.
“Mặt em bị sao vậy?”
Một vết sưng đỏ chạy ngang sống mũi cô, ngạo nghễ trên đó, nghe anh hỏi cô vội lấy tay che mặt, định bỏ chạy.
Anh cắt ngang đường, gạt tay cô xuống.
“Ai đánh em? Quý phu nhân kia à?” Nên… nếu bị trừng phạt thật, thì tam tòng tứ đức hoang đường kia cũng tồn tại thật. [*Vanila: A thôg mih nhểy???~ =.="'>
Cô đẩy anh ra, cúi đầu vòng qua anh định bỏ đi. Anh hậm hực hít một hơi thật sâu, kéo tay cô lại.
“Bây giờ em định thế nào, nhìn thấy anh như thấy gian phu không bằng, em định vì chịu trách nhiệm mà kết hôn với ông thầy kia thật đấy chứ?”