
Tác giả: Tạ Thượng Huân
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134701
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/701 lượt.
àm một giấc mộng ngọt ngào!
Chiều ngày hôm sau, Tiểu Nhã chỉ lên lớp có một tiết, hết giờ học liền trở về Tôn gia, buổi tối có khóa dạy kèm tại nhà, cô muốn về bổ sung giấc ngủ một chút.
Cô ngồi thay giày ở cửa ra vào, liền nghe được âm thanh nói chuyện của Tôn Liễu Tĩnh và Lí Hà Na. Trời ạ! Lại nữa rồi!
Ở nhà một người đi làm, một người đi học, lúc này Tôn Liễu Tĩnh mới cảm thấy bà là bà chủ của ngôi nhà này. Tiếng nói trở nên trong trẻo hơn, sai khiến người giúp việc làm cái này làm cái kia còn bà chỉ cần bắt chéo chân ngồi uống cafe. Ngoài những việc đó ra, bà thích nhất là gọi các chị em tới nói chuyện phiếm, cùng nhau nói ra những nỗi khổ chất chứa trong lòng, kể ra chỗ sai của cha mẹ chồng và chồng.
Khi Tiểu Nhã mới dọn đến, Tôn Liễu Tĩnh còn đề phòng cô đem chuyện này đâm thọc với bà nội, chỉ hơi kiềm chế lại, dần dà bà phát hiện Tiểu Nhã không có đi đâm chọc sau lưng, liền chứng nào tật nấy.
Tiểu Nhã không thích nghe người ta nói chuyện thị phi, nhưng nàng cảm thấy, không cho Tôn Liễu Tĩnh oán trách một chút thì thật đáng thương, sớm hay muộn cũng ức chế thành bệnh trầm cảm. Dù sao người bị mắng không nghe được thì tốt rồi.
Nhưng dì à dì cũng nên giúp đỡ tôi một chút, không cần thường thường ‘dắt kéo’ câu chuyện đến trên người tôi có được không?
Tôn Liễu Tĩnh oán trách mẹ chồng tối hôm qua đối xử cay nghiệt, mắng nhiếc bà tệ hại hết mức. Hoàn toàn xem nhẹ sự hiện diện của Tiểu Nhã, tiếp tục khóc lóc với Lí Hà Na: “Em có hiểu được không? Tối hôm qua chị khóc cả đêm, vừa nghĩ đến bản thân phải chịu đựng bao nhiêu là áp lực cùng oan ức, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống, sáng sớm thức dậy áo gối đều ẩm ướt. Mà toàn bộ mọi chuyện đều phải trách đứa con gái riêng kia! Nếu không phải nó, chị cũng sẽ không mất đi lí trí cùng Khương Triệu Đồng cãi cọ, mà chị có lỗi gì chứ? Chẳng lẽ người làm mẹ lại không vì con gái số khổ đứng ra tranh luận một chút hay sao chứ?”
“Cho tới nay, mặc kệ mẹ chồng hà khắc, ích kỷ ra sao nhưng chí ít chị cũng có chút biết ơn bà, tin tưởng rằng ở tận đáy lòng bà trước sau đều coi trọng đứa con dâu này. Ngày đó bà học theo Khương lão gia, kiên quyết không cho con gái riêng của người đàn bà buông thả kia sinh ra vào cửa! Mà hiện tại, bà ngay cả chuyện này cũng làm không được, một mực tàn nhẫn ép chị chấp nhận sự thật này, còn bắt chị phải rộng lượng đối xử với tốt với con nhỏ kia. Bà làm sao có thể làm chuyện gây thương tổn với chị như vậy chứ?”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lí Hà Na cũng xem như không thấy Tiểu Nhã, vẻ mặt bi thương hùa theo nói.
Tôn Liễu Tĩnh giọng nói căm hận: “Lão yêu bà chỉ biết ức hiếp chị, kêu chị phải độ lượng mà chính bản thân bà ấy thì sao? Cha chồng ta lúc còn sống cũng có một đứa con gái riêng, bà chết cũng không chịu cho con gái riêng của chồng vào cửa, nghe nói mẹ của đứa con gái riêng kia vừa sinh con xong liền qua đời, bà như cũ vẫn không chịu chấp nhận, làm cho cha chồng phải đem con gái cho người ta nuôi nấng, em nói xem mẹ chồng chị dựa vào cái gì bắt chị phải rộng lượng?”
Tiểu Nhã bước chân tạm dừng một chút rồi lại tiếp tục đi vào bên trong. Không nghĩ tới Tôn gia còn có một bí mật như vậy.
“Chuyện này làm sao chị biết được? Mẹ chồng của chị chắc phải giấu giếm chuyện như thế này chứ.” Lí Hà Na hiếu kỳ nói.
“Năm ấy chị được gả đến Tôn gia, cha chồng bệnh tình nguy kịch, trước khi ông ấy phát bệnh ông đã đem một ít của hồi môn tặng cho cô con gái riêng chuẩn bị lấy chồng. Sau khi mẹ chồng ta biết chuyện đó bà giận dữ, cha chồng chị bất chấp tất cả cùng mẹ chồng chị cãi nhau một trận. Đem mọi chuyện trong quá khứ toàn bộ vạch trần cùng nhau chửi mắng một lúc. Mọi chuyện chị đều nghe hết.” Tôn Liễu Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Bản thân mẹ chồng chị không cho phép con gái riêng vào nhà, nói là bảo vệ tôn nghiêm phụ nữ của bà. Năm trước, bà lại cho phép chồng chị mang con gái về nhà, nhận tổ quy tông. Tôn nghiêm của chị không đáng giá một xu hay sao? Bà ấy cho bản thân chính mình được phóng hỏa, lại không cho phép người khác đốt đèn…”
Tiểu Nhã đem cửa phòng khép lại, ngăn cách tiếng nói bên ngoài phòng khách.
Cái nhà này còn có bí mật không muốn người khác biết?
Hèn gì Tôn Liễu Tĩnh phẫn hận, bất bình như vậy.
Con gái riêng của ông nội chính là cô của cô, hiện tại người này đang ở đâu? Sống có tốt không?
Cái nhà này thật sự thần bí, may mắn phong cách của họ khiêm tốn, nếu không đã bị ‘Bát Phong Tuần San’ đào móc khai quật rồi.
Tiểu Nhã tùy ý mà nghĩ, cũng không nghĩ ngợi nhiều nhún nhún vai, thoáng chốc ngủ trưa.
Thời buổi kinh tế khó khăn làm gì cũng phải thắt lưng buộc bụng nên đi làm thêm kiếm tiền quan trọng hơn.
So sánh với giá cả thị trường, tiền lương cao nhất của gia sư học sinh trung học khoảng chừng năm trăm nhân dân tệ.
Tiểu Nhã cảm thấy vận mệnh của mình vô cùng tốt, bắt đầu từ năm nhất đại học, dựa vào điều kiện sinh viên ưu tú hạng nhất của trường cao đẳng, liền thu được học trò giỏi như Võ Tuấn Tư.
Khi đó Võ Tuấn Tư học lớp mười, bởi vì cha mẹ là người phụ trách cửa hàng