Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Chồng Thực Tập

Vợ Chồng Thực Tập

Tác giả: Tân Luy

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 134866

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/866 lượt.

Chu Dĩnh Thanh ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, lộ ra cổ trơn bóng, thân ảnh mảnh khảnh ởtrước bồn rửa bận rộn. Trương Chi Tỉ nhớ tới tối hôm qua thân thể mềm mại dưới thân , không khỏi ngực căng thẳng.
Hắn hít sâu một hơi, đến gần phòng bếp, hai tay ôm ngực dựa cạnh tường.
“Sớm như vậy liền thức?”
Chu Dĩnh Thanh đang suy nghĩ có nên hay không đi đánh thức hắn, ngẩng đầu nhìn Trương Chi Tỉ, đêm qua tình cảnh làm người ta mặt đỏ tim đập một màn hiện lên trong đầu , cô thẹn thùng nở nụ cười.
“Đói bụng sao? Bữa sáng lập tức có.” Chu Dĩnh Thanh né tránh ánh mắt cực nóng của hắn, nắm chặt con dao, cẩn thận cắt quả táo ra từng miếng.
“Không vội, từ từ làm.” Trương Chi Tỉ mỉm cười, xoay người đi hướng ban công.
Hôn lễ đêm hôm trước, hắn bỗng nhiên nhớ tới Chu Dĩnh Thanh ở trên ban công chân trần vui vẻ chạyqua chạy lại , vì thế trang hoàng lại, chọn lựa một bàn gỗ, còn mua hai cái xích đu,nhờ cửa hang giao gấp.
Hết thảy bày trí thỏa đáng, hắn một mình ngồi ở xích đu, tưởng tượng Chu Dĩnh Thanh thấy sẽ biểu cảm kinh hỉ, lúc ấy đông đêm gió lạnh sưu sưu, không biết thế nào, trong lòng hắn lại tràn đầy lo lắng.
Mở ra cửa sổ sát đất, thoáng chà lau cái bàn ở ban công, hắn vẻ mặt tươi cười đi trở về phòng bếp, Chu Dĩnh Thanh vừa vặn cởi tạp dề.“Bữa sáng chuẩn bị tốt rồi!”
Trương Chi Tỉ chỉ vào ban công, trên mặt một chút thần bí cười.“Chúng ta đi ra bên ngoài ăn đi.” Hắn bưng lên mâm sứ màu trắng liền đi ra ngoài, Chu Dĩnh Thanh kinh ngạc đi theo.
Bước vào ban công, liếc mắt một cái thấy cái bàn tổ dược đặt ngay ngắn, còn có hai ghế xích đu, hướng thanh phong cảnh trời mây của thành phố, Chu Dĩnh Thanh ánh mắt nháy mắt sáng lên, kinh hỉ không nói ra lời.
Trương Chi Tỉ nhìn nàng, trầm thấp tiếng nói mang theo ý cười.“Còn thích không?”
Chu Dĩnh Thanh lắp bắp.“Tốt lắm…… Rất thích.”
“Thêm một vài chậu hoa, làm cả chậu nuôi cá, như thế nào?”
“Ân, tốt a.” Nguyên lai hắn còn nhớ rõ lời mà cô nói đêm đó…… Chu Dĩnh Thanh ngực ấm áp.
Trương Chi Tỉ lại bưng tới bàn ăn, sandwich, xào trứng, nước quả, sữa, hoa quả, vô cùng náo nhiệt bày đầy một bàn.
Hắn buồn bực hỏi:“Anh nhớ trong tủ lạnh cái gì cũng không có,em là thế nào biến ra ?”
“Đầu ngõ có một cửa hàng tiện lợi thôi.” Chu Dĩnh Thanh ngượng ngùng cười.“Em thiếu chút lạc đường, hơn nữa không có thẻ phòng để đi thang máy lên , hoàn hảo gặp được quản lý chung cư, hắn nhận được em, còn biết chúng ta hôm qua mới vừa kết hôn, cho nên liền giúp em xoát thẻ phòng.”
Trương Chi Tỉ cười nhẹ.“Nhanh như vậy liền quen thuộc hoàn cảnh ?” Đợi lát nữa đem chìa khóa các của và thẻ một phần cho em mới được.
“Sáng sớm liền vất vả như vậy, anh phải ăn thật nhiều.” Hắn cắn một ngụm sandwich, bánh mì xốp giòn, trộn lẫn quá mù tạc cùng salad tương vị cá hòa quyện mềm mại, ân……
Chu Dĩnh Thanh khẩn trương xem Chi Tỉ.“Thế nào, rất khó ăn sao?” Vẻ mặt của hắn quái dị…… Nếu là có rau xà lách thì tốt rồi, ai, sớm biết rằng liền mua có sẵn…… Thẳng đoán rằng nửa ngày, nàng bắt đầu ảo não đứng lên.
Trương Chi Tỉ tiếp theo múc một ngụm xào trứng, không tiêu cũng không sinh, hỏa hậu khống chế được vừa vặn tốt, hạt tiêu đen sấn trứng gà mùi hương, hết thảy vừa đúng.
“Rốt cuộc là như thế nào thôi?” Lần đầu vì hắn rửa tay làm canh, rất khẩn trương a.
Nhìn thấy cô bộ dáng lo âu, Trương Chi Tỉ nở nụ cười.“Ăn ngon lắm, thực sự.” Hắn lôi kéo Chu Dĩnh Thanh ngồi xuống.“Em biết nấu cơm?”
“Ân.” Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi má hơi hơi thiêu nóng.“Ở Hongkong một đoạn thời gian, đi theo chủ nhà học nấu canh, nóng xào, hấp, mỗi thứ một chút. Nhạ, anh xem, học nấu cơm bao tử bị nồi đất làm phỏng, vết sẹo vẫn còn.”
Cô vươn tay phải, bàn tay cùng mu bàn tay giao tiếp, quả thực có cái dấu nhàn nhạt.
“Đau không?” Trương Chi Tỉ thân thủ xoa xoa dấu vết kia.
“Đương nhiên, đau đến em khóc rất lâu, đại khái cũng là bởi vì nhớ nhà, cho nên liền khóc càng lớn tiếng.” Nhớ tới thời gian đó, Chu Dĩnh Thanh có chút ngượng ngùng.“Bà chủ nhà còn tưởng rằng em là chặt đứt cả ngón tay, nên khóc thành như vậy.”
“Đáng thương như vậy a?” Trương Chi Tỉ nhẹ nhàng dùng lực, không dấu vết đem tay nhỏ bé của cô thu ở bàn tay to dày của chính mình .“Về sau đừng nấu cơm, anh không kiêng ăn, tùy tiện ăn bên ngoài là tốt rồi.”
“Thực sự không kiêng ăn sao?” Nàng cười hỏi lại:“Là ai nói không thích thang thang thủy thủy gì đó?”
“Đơn giản mua salad, tcái bít tết linh tinh là được rồi, không cần phí công phu, anh nói thật.” Hắn tinh tế vuốt ve kia bàn tay mềm như bạch ngọc.
“Em thích nấu cơm, sẽ không rất phí công phu.” Cô kiên trì.
“Được rồi, vậy mau ăn. Ăn xong sau, chúng ta đi mua cà phê cùng ấm trà, còn muốn thêm một ít đồ làm bếp.” Hắn cố ý tới gần bên tai cô.“Trong phòng bếp cái gì vậy đều không có, về sau làm như thế nàolàm đồ ăn cho anh?”
Bên tai hơi nóng, Chu Dĩnh Thanh đỏ mặt.“Nồi bát đơn giản linh tinh là được, không cần mua nhiều lắm a.”
Trương Chi Tỉ buông tay cô ra, cúi đầu nở nụ cười.
Mồm to cắn sandwich


Polly po-cket