
Tác giả: Tân Luy
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134823
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/823 lượt.
“Cô thực thương anh ấy đi?” Đàm Lị nghiêng đầu cười.“Anh ấy thực buồn…… Cùng anh ấy cùng nhau có tốt như vậy sao?”
“Côkhông phải cũng thương anh ấy sao?” Chu Dĩnh Thanh tận lực bài trừ mỉm cười.“Tôi nhớ, cô còn nói vì anh ấy ly hôn –”
“Ai, này thôi…… Chính cô hỏi anh ấy đi.” Vì hắn ly hôn có ích lợi gì? Tâm lại không ở trên người cô! Đàm Lị giả bộ xem đồng hồ.
“Trời đã tối rồi, tôi phải đi, lần sau gặp đi!”
“Ân. Kia……” Cô đứng ở cửa thang máy, dùng cuối cùng một tia khí lực, bài trừ tươi cười.“Mời đi thong thả.”
Đàm Lị vui vẻ vẫy vẫy tay, cửa thang máy rốt cục đóng lại.
Chu Dĩnh Thanh lảo đảo đi trở về phòng khách, ngực đau sắp không thở nổi. Đã đến thời gian chuẩn bị bữa tối , cô đi vào phòng bếp, bắt đầu thu xếp bữa tối.
Truyền phát tin cả ngày kênh âm nhạc, lúc này một vị nữ ca sĩ Hongkong đang hát, tràn ngập bi thương không khí làn điệu, dễ dàng gặp phải nước mắt cô:
Anh không yêu tôi thời điểm dắt tay rất quạnh quẽ thời điểm ôm không đủ tới gần .Anh không yêu tôi, thời điểm nói chuyện không tiếp thu thực trầm mặc, thời điểm lại rất dụng tâm .Tôi biết anh không yêu tôi ,ánh mắt anh nói ra tâm của anh
Tôi nhìn thấu tâm của anh còn có lưu lại bóng lưng người khác
Trí nhớ của anh lại quên không sạch sẽ
Tôi nhìn thấy tâm của anh đều là hình ảnh của anh và cô ấy
Anh không yêu tôi.
Cứ việc như thế anh lấy đi tâm của tôi
[ từ: Dương lập đức / khúc: Trần tiểu hà '>
(lời bài hát có gì sai sót bỏ qua cho mình nha…. Search mãi không ra )
Nguyên lai bọn họ đã sớm cùng nhau. Trong khoảng thời gian này Chi Tỉ đối cô hảo, chính là bởi vì áy náy hoặc là muốn bù lại cái gì sao?
Đáy lòng cô chua xót phát đau, vô luận là tín nhiệm hoặc ghen tị, còn không phải bảo vệ không được hôn nhân chính mình?
Mắt 腈 腈 của cô dần dần mông lung, đau lòng thất vọng khóc, từng giọt từng giọt rơi vào nồi nước đang nấu, hóa thành gia vị chua xót.
Bữa này cơm, bảo cô như thế nào ăn vô?
Không biết khóc bao lâu, trong bụng cục cưng bỗng nhiên nhiên đá nhẹ. Cô vỗ nhẹ cái bụng, thử trấn an tiểu gây sự.
“Baby ngoan, không cần lộn xộn, ngoan ngoãn nha!”
Cục cưng không nghe lời, một chút, hai hạ, bên này đá bên kia đá, Chu Dĩnh Thanh kinh ngạc. Bác sĩ nói qua, khi mang thai quá lợi hại phải chú ý, khả năng hội sinh non.
Cô nhẹ vỗ về bụng, thử luyện tập hít sâu, dịu đi cảm xúc chính mình, nhưng là vô dụng, cô rõ ràng cảm giác bụng chỗ sâu đang ở co rút lại.
Không được! Này nhất định có vấn đề! Chu Dĩnh Thanh nâng bụng, nắm lên ví tiền cùng chìa khóa, vội vàng đi ra ngoài.
Cô khó khăn xoay người muốn mang giày, tay nhỏ bé lại thẳng tắp phát run.
Lúc này, đại môn bỗng nhiên mở.“Emi muốn đi ra ngoài?” Là Trương Chi Tỉ.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Chu Dĩnh Thanh dường như ăn thuốc an thần, cô thở phì phò, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn như cũ nước mắt loang lổ.
“Làm sao vậy?”
“Em không thoải mái, baby động thật là lợi hại!” Cô cầm giày mang, rốt cục không nhịn được khóc ra.
“Anh đến!” Trương Chi Tỉ thay cô mang giày vào.“Chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Hắn bước đi như bay, hoả tốc chạy đi ấn thang máy, một đường gắt gao kề bên cô, thẳng đến lên xe.
Hắn khuynh thân thay cô cài dây an toàn.“Không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ.” Ngoài miệng an ủi Chu Dĩnh Thanh, trong lòng kỳ thực cũng khẩn trương, hắn ở xa trận trung mãnh ấn loa, nắm chặt tay lái thấm mồ hôi.
Bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì, hắn thân thủ xoa Chu Dĩnh Thanh bụng.“Baby ngoan, không thể bắt nạt mẹ, lại không ngoan, ba ba sẽ tức giận!” Của hắn thanh âm trầm thấp nhu hòa.“Baby a, ngươi còn nhỏ, còn không được chạy ra, muốn ngoan ngoãn đãi ở trong bụng mẹ, ngoan nha……”
Hắn dỗ khuyên, yên ổn tâm Chu Dĩnh Thanh kinh hách, nói cũng kỳ quái, tiểu tử kia không lại tác quái, an an ổn ổn tránh ở trong bụng mẹ.
Hốc mắt cô lại tụ đầy nước mắt. Nguyên lai tiểu tử kia nghe hắn mà nói…
“Tử cung co rút lại có chút không bình thường nha.” Bác sĩ kiểm tra xon g, cau mày nói:“Hiện tại đã mang thai tám, nếu hiện tượng này tiếp tục, rất có khả năng sẽ sinh non.” Hắn nhìn Trương Chi Tỉ.“Trương tiên sinh, anh nên lưu ý nhiều tình trạng Trương phu nhân, có vấn đề tùy thời đến bệnh viện.”
Bác sĩ một bên kê thuốc, một bên nói rõ.“Trương phu nhân, tận lực nghỉ ngơi nhiều, không nên cầm vật nặng, cũng không cần làm ồ ồ công tác, còn có, cảm xúc nên bảo trì vững vàng nha.”
Sau khi khám bệnh xong, Trương Chi Tỉ dè dặt cẩn trọng giúp đỡ Chu Dĩnh Thanh lên xe, thắt dây an toàn xong, hắn nhẹ giọng mở miệng.“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, về đến nhà anh sẽ đánh thức em.”
“Ân.” Kinh hách tâm tình ổn định xuống, cô cũng có chút buồn ngủ.
Tốc độ xe rất chậm thực vững vàng, bên trong xe truyền phát âm nhạc dưỡng thai, Chu Dĩnh Thanh rất nhanh liền ngủ.
“Bắt đầu ngày mai, anh sẽ nhờ Trần tẩu mỗi ngày lại đây nấu cơm.” Hắn thân thủ phủ trên tay mềm của cô, tiếp tục nói:“Cũng đừng lại vẽ bản đồ dề án trên máy tính, em thế nào có thể luôn