XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 134626

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/626 lượt.

ế này?” Bạch Vân ngẩn ra, lời vừa ra khỏi miệng, đèn điện cũng tắt, nàng có chút hoảng, đến khi hắn tựa vào đầu vai nàng, cả người áp lên máy bộ đàm trong thang máy.
“Lão Lí? Lão Lí? Ông ở đâu?”
Sau một lúc trầm mặc, truyền đến âm thanh của quản lý Lí. “Alô? Tiểu Khấu à? Tôi đây tôi đây, thang máy có chút vấn đề, mọi người đừng khẩn trương, ngồi xuống trước đã, bây giờ tôi phải đi liên lạc với đội phòng cháy.”
Lão Lí? Tiểu Khấu? Thật tốt quá, xem ra ngay cả đại hạ quản lý nhà nàng cũng thân thiết với hắn.
Nói rõ với quản lí, hắn chú ý thấy nàng vẫn rất im lặng, không nhịn được mở miệng: “Cô có sao không?”
“Ừm.” Nàng lên tiếng, lại hỏi: “Anh ở đâu?”
“Tôi sợ bóng tối.” Hắn nói.
Nàng sửng sốt một chút, hắn thấy nàng sững sờ liền kéo nàng ngồi xuống. “Xem ra chúng ta cứ ngồi xuống trước đã.”
“Thật hay giả?” Nàng biết hỏi như vậy có chút không lễ phép, nhưng muốn thu hồi thì đã không còn kịp rồi.
“Cái gì thật hay giả?” Hắn ngồi dựa vào tường hỏi lại.
“Sợ bóng tối.”
“A, ra là cái đó.” Khẩu khí hắn một dáng vẻ như nhớ ra, nói: “Thật.”
Rất khó tưởng tượng khổ người to lớn của hắn lại sợ bóng tối, nhưng ẩn trong âm thanh của hắn là áp lực và khẩn trương.
Quay đầu theo hướng phát ra tiếng nói, Bạch Vân nghĩ nơi đó hẳn là khuôn mặt hắn, vươn bàn tay ra. Nàng đụng phải bờ môi của hắn, hắn cứng đờ, nàng tiếp tục sờ lên trên, theo mũi hắn, má hắn, mắt hắn, cho đến trán hắn. Hắn ngừng hô hấp, không biết nàng muốn làm gì.
Ai ngờ sau khi nàng xác nhận được vị trí khuôn mặt hắn, lại chỉ vỗ vỗ, dịu dàng nói: “Ngoan, đừng sợ.”
Hắn có chút ngốc, rồi mới bật cười, vừa cười vừa nói: “Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.” Giọng nói nàng mang theo ý cười, nói xong lại khụ 1 tiếng.
Nhớ ra nàng ốm còn chưa khỏi, hắn cởi áo khoác, đắp lên trên người nàng, kéo nàng vào lòng. “Đến, đến bên này, thế này sẽ ấm hơn một chút.”
“Tôi không lạnh.” Nàng nói, nhưng cũng không giãy dụa.
“Cô sẽ.” Hắn vừa cười lên, xác định lấy áo khoác ôm trọn lấy nàng. “Nếu cô cứ ở trong này, tôi thật sự cảm kích.”
“Phải không?” Thuận theo dựa vào trong lòng hắn, nàng ôm đầu gối tựa vào trong lồng ngực của hắn. Ở trong lòng hắn cảm thấy có chút rùng mình nhẹ mà lại ấm áp, làm cho nàng nghi ngờ hắn có điện. Ý nghĩ này trong đầu làm nàng vô thức khẽ mỉm cười, “Nếu cảm kích, anh muốn báo đáp tôi thế nào?”
“Lấy thân báo đáp thì sao?” Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, nói giỡn.
“Được.” Nàng cười khẽ ra tiếng.
Hắn cũng cười, nàng nhắm mắt lại, cảm giác được các cơ bắp đang buộc chặt rốt cuộc cũng được thả lỏng, thế là tiếp tục thêm một câu, không nói chuyện phiếm với hắn, nhưng bởi vì dựa vào hắn rất thư thái, nàng có mấy lần thiếu chút nữa đã ngủ, đến khi đèn điện sáng lên, nàng còn vì nhất thời không thể thích ứng mà càng lúc càng nằm sâu trong lòng hắn.
Máy phát điện phát ra tạp âm, giây tiếp theo, thang máy liền bắt đầu đi lên trên.
“Thang máy ổn rồi.” Hắn dương dương tự đắc khóe miệng, cúi đầu nhìn Bạch Vân đang chôn mặt vào ngực hắn.
“Tôi biết.” Nàng có chút không cam lòng nguyện ý thì thào lên tiếng trả lời, rồi dưới sự giúp đỡ hắn nàng từ từ đứng dậy.
Khi thang máy lại dừng lại, cửa mở, hai gã nhân viên phòng cháy đã đứng ở bên ngoài.
“Hai người vẫn khoẻ chứ?”
“Ổn cả.” Hai người trăm miệng một lời nói.
Bạch Vân và Khấu Thiên Ngang liếc mắt nhìn nhau, lại cùng cười khẽ với nhau.
“Không có việc gì là tốt rồi, chúng tôi đi xuống dưới.” Nhân viên phòng cháy thấy bọn họ không có gì trở ngại, liền dọn dẹp đồ đạc rời đi.
Nhân viên phòng cháy đi rồi, nàng mới xoay người đi đến trước cửa nhà mình lấy chìa khóa mở cửa, hắn đi theo sau nàng.
Mở cửa, vào phòng, nàng xoay người lại, nhìn hắn, “Được rồi, tôi vào nhà.”
“Nhớ uống thuốc.” Hắn đưa tay vuốt những sợi tóc hỗn loạn ra sau mang tai.
“Tôi biết.” Nàng mỉm cười.
“Tôi về đây, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hắn cười cười, xoay người rời đi.
Bạch Vân nhìn hắn đi ra cửa thang máy, khi nàng muốn đóng cửa lại, bong dáng của hắn biến mất sau cửa. Cửa, đóng lại.
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc từng giây, nàng tựa trán lên cửa, nhắm mắt lại, không biết vì sao lồng ngực có chút nhói đau, cảm thấy có chút buồn bã…
Bỗng, chuông đột nhiên vang lên. Nàng mở mắt ra, sửng sốt một chút, nhanh chóng đứng dậy bước đi, mở cửa, thậm chí quên cả việc nhìn qua lỗ hổng nhỏ xem là ai đang đứng trước cửa.
Hắn đứng ở ngoài cửa, giống như người bị lạc đường vô tội. Nàng nhìn hắn, có lẽ là ba giây không thể phản ứng, sau đó hắn mới mở miệng.
“Tôi đã quên mất một việc.”
Nàng vẫn có chút mờ mịt, ngây ngốc hỏi lại: “Cái gì?”
“Cái này.” Hắn nói, rồi vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng.
Vừa mới bắt đầu, đó chỉ là một cái hôn, nhưng tựa như là châm ngòi cho thuốc nổ, châm rồi, thì không thể vãn hồi.
“Đây không phải là ý tốt…” Khi hắn vào cửa, nàng khó nhọc mở miệng, hai tay lại đang đặt ở trên cổ hắn.
“Tôi biết…” Hắn vừa trả lời vừa hôn môi cùng cái cổ trắng ngần như tuyết.
“Tôi… ốm còn chưa