Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 134607

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/607 lượt.

i nàng vẫn hiện nụ cười, “Em quên nói với anh một chuyện.”
Nàng cười đến rất dịu dàng, rất dịu dàng, khiến hắn không thể dời mắt, trong lòng run lên, ngay cả hai chữ “chuyện gì?” cũng nói ra khỏi miệng.
“Em yêu anh.” Nàng nói.
Tim hắn có lẽ ngừng đập. Thế giới trở nên rất im lặng, xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại nàng, cùng âm thanh mềm nhẹ kia. Hắn nghĩ muốn cử động, nhưng có không cách nào nhúc nhích. Hắn thử mở miệng, yết hầu lại chỉ phát ra âm thanh cổ quái.
“Vào đi, đừng ngủ ở đây.” Nàng mở cửa xe, cầm tay hắn.
Tay nàng nhỏ lại mềm mại, hắn không thể kháng cự, cũng không muốn kháng cự, để cho nàng nắm. Hắn mờ mịt xuống xe, theo nàng đi qua lối đi bộ, vào tiệm cà phê, rồi mới một đường bị nàng dắt qua quầy bar.
“Có đói không? Muốn ăn vài thứ trước khi ngủ tiếp không?”
Hắn không có phản ứng, vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Thấy hắn giống như có chút choáng váng, Bạch Vân lo lắng sờ sờ mặt hắn, “Làm sao vậy? Anh không sao chứ?”
Hắn há miệng thở dốc, vẫn không nói ra được, nói thực hắn cũng không biết nên nói cái gì, cho nên vẫn chỉ ngây ngốc nhìn nàng. Rồi tựa hồ có người gọi nàng, nàng quay đầu, buông lỏng tay, hắn hoảng hốt, lập tức cầm tay nàng.
“Khấu?” Nàng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn hắn cầm chặt tay nàng, mỉm cười, nhìn lại hắn, dịu dàng nói: “Em phải nghe điện thoại.”
Nàng thử rút tay, hắn cũng đứng lên, theo nàng nghe điện thoại.
Hành vi quái dị của hắn khiến cho người xem choáng váng, Bạch Vân buồn cười nhìn hắn, không thử rút tay nữa, chỉ mặc hắn nắm, rồi mới cầm lấy điện thoại, “Alô, tiệm cà phê Bạch Vân.”
Hắn vẫn nhìn nàng, một khắc cũng không rời.
“Lưu tiên sinh, ngài tìm Khấu sao?” Bạch Vân bị lời nói trong điện thoại làm tâm thần bất ổn, nhíu chặt mày, “Không phải? Đi rồi? Hình như ngài đã lầm, hắn!“
Trong óc bánh răng đã ngừng chuyển động bắt đầu nhúc nhích, Khấu Thiên Ngang mặt trắng bạch, vươn tay một phen đoạt lấy điện thoại, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu công ty ông cứ làm ăn với hiệu suất như thế, tôi cam đoan không đến ba năm liền sụp đổ.” Nói xong hắn liền cúp điện thoại.
Trong tiệm lâm vào trạng thái yên tĩnh một cách cổ quái, tất cả mọi người nhìn hắn.
Leng keng leng keng! Cửa có người đẩy ra, một vị khách đang đi đến.
“Hoan nghênh quý khách.” Hắn nói, trên mặt mỉm cười theo thói quen.
Toàn bộ người trong tiệm dại ra nhìn hắn, bởi vì hắn coi như không phát sinh chuyện kia, còn mỉm cười đưa vị khách kia tìm chỗ ngồi, rồi kéo Bạch Vân, ôm lấy người nàng đi đến chỗ quầy bar. Cái này lại làm Bạch Vân choáng váng, nhìn hắn chằm chằm, không phải là đỡ đi, mà là ôm đi.
Nhìn một đôi này, La Lan không nhịn được liếc cái xem thường, chịu không nổi nói: “Thật là, cứ khiến người ta giật mình, không biết hai người này đang làm cái gì nữa.”
“Yêu đương.” Âu Dương Ninh Ninh vẫn rất trầm mặc đột nhiên mở miệng.
La Lan giật mình, phát hiện bàn bên cạnh còn có người đang ngồi. Thật là, cô gái này cứ như âm hồn, không lên tiếng thì không ai quan tâm đến nàng đâu.
Nàng nhìn cô gái này từ trên xuống dưới, không nhịn được lấy một chiếc ghế khác đặt sang bên cạnh để ngồi, cười meo meo mở miệng hỏi: “Này, cô tên là gì? Nhà ở đâu? Năm nay mấy tuổi? Có bạn trai không? Kết hôn chưa?”
Âu Dương Ninh Ninh không ngẩng đầu, chỉ ăn đồ của mình. La Lan không nổi giận chút nào, chỉ bám riết không tha cứ tiếp tục truy hỏi.
Cảnh sát Lâm ở một bên cười cười, xoay người rồi đi ra ngoài. Ông chủ cửa hàng bán hoa gặp đại mỹ nữ liền rời khỏi chỗ.
Ở quầy bar, Khấu Thiên Ngang vẫn đang cầm bàn tay Bạch Vân, Bạch Vân vẫn chăm chăm nhìn hắn, chỉ khi có việc cần nếu không hắn cũng không chịu buông tay.
Nước chảy, hương cà phê tràn ngập trong không khí. Chuông gió trên cửa ngẫu nhiên lên tiếng, có người tiến vào, có người ra ngoài.
Rồi, đêm đã khuya…
Em yêu anh, nàng đã nói thế.
Hắn biết chính mình không nghe sai, lại không biết vì sao nàng nói yêu hắn. Yêu hắn? Làm sao có thể?
Tim run lên, hắn cúi đầu nhìn cô gái nho nhỏ ấm áp trong lòng, buồn bực vì sao nàng lại cho rằng nàng yêu hắn, nhưng xác thực nàng đã nói, dịu dàng cười nói. Hắn kỳ thật không hiểu vì sao bản thân lại kết thúc ngày hôm nay như thế, chỉ biết được rằng hắn không thể buông tay ra khỏi nàng. Cơ hồ mỗi sự kiện hắn đều đã thành phản xạ, nói chuyện, mỉm cười, tính tiền, pha cà phê, thậm chí đóng cửa khóa cửa, lái xe về nhà…
Nói thực ra, hắn không gây tai nạn xe cộ thật sự là một kỳ tích. Nàng nói yêu hắn cũng là một kỳ tích. Cổ họng một trận co rút nhanh, hắn không khỏi ôm chặt nàng đang ngủ say hơn chút nữa.
Kỳ lạ là, hắn chưa bao giờ biết hắn lại muốn nghe những lời đó như vậy, đương nhiên, không phải trước kia không có cô gái nào từng nói với hắn, hắn không bao giờ ở lại một chỗ quá lâu, cố gắng để không động lòng với ai. Ôi trời, nàng thậm chí không biết được là hắn làm nghề gì, hay là bạn của nàng đã nói với nàng. Cho nên nàng mới nói là nàng yêu hắn?
Không đúng… Hắn lập tức ném ý nghĩ kia ra khỏi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở đều, hắn thở dài, biết nà


Disneyland 1972 Love the old s