XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 134591

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/591 lượt.

thuốc, yêu thích sách báo… Chỉ là có râu xồm kỳ quái!
Ý tưởng này làm nàng nhếch lên khoé miệng, làm ấn nhầm phím lên bàn phím máy tính. Thở dài, nàng tính sai số, lại gõ lại máy tính, kiểm tra lại chi tiêu tháng này.
“Chào mừng quý khách.”
Một người khách đẩy cửa vào, gọi cà phê Brazil, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Hắn đổ hai thìa cà phê, mài nhỏ thành bột rồi đổ vào ly thuỷ tinh. Đổ nước, bột cà phê bay lên theo làn nước trong ly thuỷ tinh, hắn quấy một chút, hoà chung cà phê trong làn nước, động tác tương đối thuần thục. Xác định hắn có thể làm được, Bạch Vân tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau, một đĩa pizza nhỏ xuất hiện.
“Ha ha, thử xem sao.” Hắn nhìn nàng nói, “Là tôi làm thử.”
Nàng nhìn hắn một cái, tay liền cầm lấy một miếng, cắn một ngụm.
“Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Hắn nở nụ cười, khoé miệng cứ thế mà dần dần nhếch lên.
Hắn luôn hỏi những vấn đề tương tự, nàng cũng luôn trả lời giống nhau, rồi ngày hôm sau đồ ăn đó lại xuất hiện thêm ở trong tiệm.
Một ly cà phê không thêm đường đưa đến trước mắt nàng, nàng theo thói quen đưa tay nhận lấy, phối hợp với hương vị của pizza, một lần nữa lại đem sự chú ý chuyển sang sổ sách. Hắn đứng một bên lau cái ly, khi có khách đến tính tiền, ngẫu nhiên lại là khách quen, Bạch Vân mới ngẩng đầu nói với người ta vài câu. Đây là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất, sau khi hắn đến đây, nàng trở nên nhàn nhã hẳn lên.
Nàng lấy tiểu thuyết ra đọc, hắn cũng lật báo cùng tạp chí buôn bán. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ ăn bữa trưa, hai người lại lần nữa công việc lu bù cả lên, mãi đến sau tám, chín giờ, mới có thể trở nên thoải mái một chút, lại thêm năm ba người khách đến muốn uống cà phê, có người đọc sách, có người nói chuyện phiếm, mãi cho đến hơn rạng sáng một chút.
Sau khi đóng tiệm, hắn sửa sang lại tiệm, nàng thì tính toán lại tiền chi tiêu. Mọi chuyện trong tiệm đều đã xong, hắn nhìn nàng lên xe, mới kéo hạ cửa sắt.
Một ngày, cứ như vậy đi qua. Mấy năm trôi qua, lần đầu tiên nàng có cảm giác không khí thoáng đãng. Sau khi lái xe về nhà, nàng thậm chí còn có sức nằm trong bồn tắm hưởng thụ dòng nước ấm, mà không phải là buồn ngủ tắm rửa qua loa, ngay cả tóc cũng không sấy mà lăn lên giường nằm chết luôn ở đấy.
Sau khi rửa mặt, nàng không nhịn được trừng chính mình trong gương. Không biết là hắn cảm thấy nàng như thế nào? Nàng biết vẻ ngoàicủa mình không kiều diễm như La Lan, không hề đáng yêu như A Phương, không hề ngọt ngào như Nông Nông, cũng không như Uy Uy có cái lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Khi học trung học, nàng ở trong nhóm năm người, bề ngoài bình thường, cá tính cũng không hề có gì đặc sắc, nàng thủy chung là không có gì như bốn người kia, mọi người luôn nhìn đến bốn, rồi mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nói thực ra, như vậy cũng không có gì không tốt, bởi vậy làm nàng có thời gian đi quan sát ngời khác, hơn nữa học được rất nhiều, cũng thấy rõ không ít chuyện. Nàng thích nhìn người, cho nên sau này mới mở tiệm cà phê…
Đưa bàn tay lên chạm gương mặt chính mình, nàng sờ khắp khuôn mặt, đánh giá. Đây là lần đầu tiên, có người cùng thói quen với nàng. Hắn nhìn thấy gì đây? Ở trong mắt hắn, nàng là dáng vẻ gì? Bà chủ tiệm cà phê? Cô gái ba mươi tuổi vẫn độc thân? Cô gái có diện mạo bình thường?
Tự cười giễu bản thân, Bạch Vân lấy khăn mặt lau tóc rồi đi ra khỏi nhà tắm. Lên lầu, nàng ngồi trước bàn trang điểm để sấy tóc, sau khi tắt đi cái đèn sáng, bật đèn ngủ, cầm lấy quyển tiểu thuyết sáng chưa đọc hết mang lên chiếc giường ấm ấp, chọn lấy vị trí thoải mái, tiếp tục đọc chương tiếp theo, thẳng đến khi ngủ.






“Đây là Mocha, Mocha loại bỏ túi, khi uống có cảm giác nhẹ dịu, hương giống như hương rượu.”
Sau khi hắn thích ứng với việc của cửa tiệm, thừa lúc ít khách, Bạch Vân bắt đầu dạy hắn nhận biết cà phê.
“Cái này thì sao?”
“Đó là Sidamo, sản phẩm của Ethiopia.” Nàng đứng lên trên ghế nhỏ, nghĩ sẽ lấy được loại cà phê kia.
“Để tôi” Hắn đưa tay ra lấy xuống dưới.
“Lại nói đến Mocha, một phần espresso, một phần là sôcôla, hơn nửa là sữa, nên vì thế gọi là cà phê Mocha! Khi nhấm nháp Mocha, anh có thể theo ý thích của mọi người mà cho phân lượng đường, đặc điểm chủ yếu của cà phê Mocha là việc nhấm nháp cà phê cùng vị sôcôla.”
“Oa nha.” Hắn nhướn mi dương dương tự đắc, “Tôi không biết cà phê lại còn có nhiều kiến thức như vậy.”
Hắn biết cách nấu cà phê, cũng không hiểu được còn chia ra làm nhiều loại như vậy, nàng nói là nàng chỉ viết những thứ chung chung mà thôi.
Nàng cười khẽ ra tiếng, “Kiến thức nào có nhiều đâu, ngoài phương pháp nấu cà phê, còn có phương pháp nghiền nhỏ, nghiền nhỏ còn chia ra làm nghiền nhỏ thô, nghiền nhỏ vừa, nghiền nhỏ, nghiền rất nhỏ còn có bốn loại, các loại lớn nhỏ đều không hề chung phương pháp nấu, sử dụng các dụng cụ hỗ trợ cũng không giống nhau, như là cà phê nghiền nhỏ dùng sàng lọc, nghiền nhỏ vừa dùng giấy lọc, nghiền rất nhỏ dùng phương pháp áp suấ