Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Hiền Bãi Công

Vợ Hiền Bãi Công

Tác giả: Tả Vi

Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015

Lượt xem: 134779

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/779 lượt.

hược Duy. Thừa lúc cô vào phòng bếp rót nước, chẳng những cô ta tự tiện mở rượu mạnh ở trong ngăn tủ rót vào miệng mấy lần, lại chạy đến phòng khác tìm người, dường như đối với kết cấu căn phòng này rõ như lòng bàn tay, hơn nữa không khống chế được sức mạnh, Lương Nhược Duy một mình ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ có thể gọi điện thoại cho chồng từ bữa tiệc xã giao trở về.
Cô đi một mạch theo sau Ngô Hằng Xuân người quăng người nhặt, mệt mỏi chật vật giống như một nữ giúp việc.
Hai mươi phút sau, Trác Diệu Bang cấp tốc chạy về nhà, vào cửa nhìn thấy tình trạng thê thảm trong phòng khách giống như bị bạo phong (gió dữ, gió lớn) thổi qua, trong lòng đã đủ khiếp sợ, theo thanh âm vội vàng đi đến phòng ngủ chính, lại càng tức giận trong lòng. . . . . .
"Em không cần, nơi này chính là nhà của chúng ta, anh muốn đuổi em đi nơi nào?" Cô ta vung tay anh ra, đúng lý hợp tình cường điệu.
"Nơi này không là nhà em, là chỗ ở của anh!" Anh nổi trận lôi đình cảnh cáo, không bao giờ nghĩ đến người phụ nữ này sẽ ăn nói, hành động như thế, vậy mà chạy đến nơi này cãi lộn, hoàn toàn không phù hợp mặt mũi cá tính của cô ta.
"Anh đưa cô ấy ra ngoài gọi xe." Anh nhìn về phía vợ nói, một bên vội vàng khống chế người tưởng dính như bạch tuộc tám chân phía trước người anh, sức mạnh của cô ta sau khi uống say quả thực sức vô cùng lớn, vung đều vung không ra.
"Anh đưa cô ấy trở về đi, hiện tại rất trễ rồi." Lương Nhược Duy vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai người dây dưa không rõ bên cạnh cửa, giọng nói rất bình thản.
"Nhược Duy. . . . . ."
"Anh mau đưa cô ấy trở về, em mới có thể sửa sang lại mấy thứ này." Cô nói xong lập tức quay đầu thu dọn quần áo bị lục lọi làm loạn, không muốn nói thêm nữa.
Anh nhìn bóng dáng cô đơn của cô, vốn định tiến lên an ủi vài câu, nhưng việc cấp bách, đúng thật là phải nhanh nhanh đưa người phụ nữ say khướt này tiễn bước, trở về mới có thể giải thích ổn thỏa cùng vợ.
Anh dùng lực kéo tay Ngô Hằng Xuân xuống, không khách khí nữa mà lôi cô ta ra khỏi phòng ngủ. . . .
Bọn họ đi rồi, tay Lương Nhược Duy cũng ngừng lại, cô ngồi xổm trên sàn, nhớ tới nhiều năm trước Trác Diệu Bang đã nói qua những lời này với nàng——
"Tôi nghĩ muốn trước thành gia, sau lập nghiệp, chính thức tiếp quản công ty trước khi kết hôn, cho nên xây xong này căn nhà, tương lai có thể cùng vợ của tôi, đứa nhỏ, cùng nhau ở nơi này, hạnh phúc vui vẻ qua ngày. . . . . ."
" Tại sao anh có thể nghĩ ra việc sơn nóc nhà thành màu trắng?"
"Bởi vì nơi này sẽ không có tuyết rơi, sơn lên màu trắng sẽ có cảm giác có tuyết rơi."
Cô nghĩ tới ý tưởng lãng mạn này, trên môi nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Hóa ra, đây là vì anh muốn cùng người phụ nữ kia xây dựng gia đình mà xây căn phòng này, tòa thành màu trắng là hai người bọn họ cùng nhau xây dựng.
Như vậy bốn năm nay cô đến ở trong căn phòng này cuộc sống của cô được coi là cái gì?
Bỗng nhiên, cô cảm thấy tình cảnh của bản thân trở nên thật buồn cười. . . . . . Buồn cười lại đáng giận. . . . . .
Khoảng chừng một giờ sau, Trác Diệu Bang lại trở về nhà lần nữa, ở trước cửa liền nhìn thấy Lương Nhược Duy đứng một mình ở trong sân, trên người chỉ mặc vẻn vẹn bộ đồ ở nhà phong phanh, dưới chân đi dép lê, mặt nhìn về phía phòng ở không nhúc nhích.
"Nhược Duy, sao em đứng ở chỗ này?" Anh bước nhanh về phía vợ, thoạt nhìn cảm thấy cô đứng lên không giống như đang đợi anh, thậm chí giống như không nhận ra anh đến gần.
Cô không trả lời, cũng không thấy anh, chỉ lẳng lặng nhìn lên phòng ở, vẻ mặt giống như trầm tư, lại giống thất thần.
"Chúng ta vào đi thôi, đứng ở chỗ này sẽ cảm lạnh ." Anh lo lắng kéo tay cô, nắm ngón tay thon dài đã hơi lạnh lẽo của cô, mang cô tránh khỏi cái lạnh giá đầu đông.
Cô không phản kháng theo anh vào nhà, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, nhưng mà theo bước vào phòng trong mỗi một bước, tâm tình của cô đều trầm xuống thêm một chút, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, không khí càng ngày càng mỏng manh.
Đi đến phòng, cô rốt cục mở miệng: "Anh còn yêu cô ấy sao?"
"A? Đương nhiên không có! Không phải vừa nãy em cũng nhìn thấy cô ấy vì uống say mới có thể ăn nói lung tung." Anh sửng sốt một chút, vội vàng phủ nhận.
Dọc theo đường đi này cũng đều đang suy tư muốn giải thích với cô thế nào thì tốt, không nghĩ tới cô hỏi gọn gàng dứt khoát.
“Ăn nói lung tung. . . . . . Cho nên căn phòng này không phải là vì anh muốn cùng người phụ nữ kia chung sống cả đời mà xây dựng ?" Cô tâm tình đau buồn hỏi.
Cô cũng hi vọng tất cả chuyện này không phải là sự thật, tại sau khi anh liên tiếp nói dối thì sự tín nhiệm của cô đối với anh đã lung lay sắp đổ, ngược lại không nghi ngờ người phụ nữ kia rượu say nói lời thật.
Mà đối với câu hỏi của vợ, đầu tiên là anh cảm thấy có chút kinh ngạc, rồi sau đó cũng không cãi lại bừa.
"Không sai, nơi này vốn là căn phòng anh muốn cùng cô ấy kết hôn mà chuẩn bị, nhưng nó chẳng qua chỉ là gian phòng mà thôi, em không cần nghĩ nhiều lắm."
"Làm sao anh có thể không nghĩ, giống n


XtGem Forum catalog