Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?

Tác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử

Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341638

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1638 lượt.

bước vào phòng cách li.
Quyết Minh thấy cô ta thì được thoải mái ra vào , còn cô thì bị ngăn cấm . Nên vô cùng tức giận …
- Mấy người như vậy là có ý gì ?
Sao cô ta được vào mà tôi lại không?
- Phu nhân ! TẢ HỘ SỨ là bác sĩ trong bang . Nếu không cho vào thì lấy ai là người khám chữa bệnh cho ông chủ đây
- Nhưng tôi là vợ anh ấy , chẳng lẽ không thể đặc cách được sao?
- Cái này ?
- Làm ơn đi mà!
Khi bọn họ còn đang do dự , thì Kỷ Liên từ bên trong bước ra , cô ta nhìn Quyết Minh kinh bỉ rồi căm giận nói
- Cấm được cho ai vào làm phiền Anh Hai . Sức khỏe anh ấy hiện nay rất tệ , sức đề kháng sức kém.
Phải ngăn bên ngoài , không cho vi khuẩn , ký sinh trùng xâm nhập vào bên trong gây bệnh cho anh ấy .
Mấy cậu nghe rõ chưa?
- Vâng ! Thưa Tả Hộ Sứ
- Phải nhớ không cho ai vào đấy .
Tôi đi đây.
- Vâng ! Phu nhân chúng tôi xin lỗi.
Cô cũng đã nghe Tả Hộ Sứ nói rồi đó .
Không thể vào thăm được.
Thảo Quýêt Minh không nói gì , chỉ đứng sững người nhìn cánh cửa với ánh mắt vô hồn .
Đó là do tâm tư cô đã bên người đang nằm bên trong , lúc này đây tim cô rất đau , nó quặn thắt lên từng hồi , và đập một cách mệt mỏi.
Lẳng lặng quay đầu . Thẫn thờ đi về phòng . Vì cô biết có cầu xin bọn họ cũng không đồng ý cho cô vào thăm anh đâu .
Mafia là như vậy đó , lạnh lùng đến đáng sợ . Nơi này chỉ có mình anh ấp áp thôi.
Buồn bực bước vào phòng ngủ hai người , nhìn lên tấm ảnh cưới chụp lúc anh lén thơm cô , được phóng to che kín 1 bức tường . Mà lòng cô quặn thắt lại.
Nhìn nó mà nước mắt cô không ngừng rơi , cô chầm chầm đi đến chỗ bức ảnh .
Với tay sờ vào mặt người đàn ông đang cười vui vì hạnh phúc kia.
Sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra anh cười đẹp như vậy… Rất ấm áp , rất dịu dàng , rất yêu thương , còn có cả nâng niu và hạnh phúc .
- Anh à! Em nhớ anh lắm ! Mau tỉnh lại đi ! Em đang rất buồn và cô đơn .
Mau tỉnh lại làm cho em vui và bên em đi.
Em rất muốn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đó của anh một lần nữa .
” liệu còn có thể được nhìn thấy nữa không”
anh mau tỉnh lại đi ! Đã hứa mãi bên em ,yêu thương , bảo vệ , chăm sóc , quan tâm em suốt đời , xin anh đừng quên lời hứa đó nhé!
Cô trèo lên ghế , hôn nhẹ và má người con trai , mà nước mắt không ngừng chảy ra.
Bỗng nhiên cô thấy bụng mình nhói đau , cô tái mặt ôm bụng , ngồi sụp xuống
- ” đau bụng qúa ! Sao tự nhiên lại đau thế này? Đau qúa à !
Chắc do mấy hôm nay hết bị bắt cóc rồi anh lại bị thương lên bị đói đây mà”
cô mệt mỏi ôm bụng lên giường nằm nghỉ và ngất đi trong vô thức.






Cô tỉnh dậy là vào sáng hôm sau .
Tinh thần mệt mỏi sa sút một cách trầm trọng.
Nằm dài trên giường chán nản mà không biết làm gì.
Nghĩ về anh trái tim cô lại co thắt lại , đau đớn , nhói buốt vô cùng .
Cô nhớ anh qúa!
Làm sao để được gặp anh đây ?
Cứ phải chờ đợi thế này , cô sẽ chết vì héo mòn mất!
Nghĩ đến đó cô vùng dậy lẩm bẩm
Càng nghĩ cô càng buồn và thất vọng.
Bọn họ canh cứ như canh tù nhân đấy , mà cô có phải vào cướp ngục đâu.
Đêm hôm khuya như vậy không về mà ngủ đi . Còn đứng đó ngước đôi mắt đỏ ngàu vì trợn lắm lên làm gì ?
Cô đang lẩm bẩm rủa xả mấy người kia . Thì thấy hai người lạ đi đến chỗ họ.
Họ nói cái gì đó cô cũng không biết ,
5′ sau thì 2 người kia đi về , hai người lạ tiếp tục canh gác .
- Ôi trời ơi! Đổi ca.
Cơ hội ngày càng xa vời rồi.
Nhìn hai người kia vừa đi vừa ngáp .
Bất giác cô cũng ngáp theo họ , quay đầu thẳng tiến trở về phòng mình kết thúc việc rình mò vô ích.
Vì cô biết nếu có đợi đến ngày mai , ngày mai nữa… Thì kết qủa vẫn thế thôi .
Đã không gặp được người mà nhan sắc lại phai tàn vì thức đêm , cơ thể lại héo mòn vì nhịn đói thì khổ.
Cho lên phải về ngủ một giấc cho đã ,để giữ gìn nhan sắc .
Không thể để nó phai tàn được … Đến lúc đó anh tỉnh dậy không nhận ra mình nữa thì chết .
Không hiểu sao mấy ngày nay ,cô thèm ngủ một cách kinh khủng . Còn ăn thì cô ớn đến tận cô , chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là cô đã thấy buồn nôn lắm rồi , chứ đừng nói gì đến đưa nó vào miệng .
Thế cho nên có hai ngày thôi mà cô xơ xác , lơ thơ phất phơ như người mất hồn , trông chẳng có chút sự sống nào cả .
” thua keo này ta bày keo khác”
Đúng rồi! Phải nhờ anh Phòng Phong ! Biết đâu anh ấy lại giúp được thì sao?