
Tác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341625
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1625 lượt.
ần như vậy… cô đều sút một hai cân gì đó… Coi như nỗi cực khổ đêm qua còn có chút ích lợi… Nhưng tên chồng đáng ghét kia cũng chẳng vừa , cái con người thâm hiểm , mưu mô sảo quyệt đó , sao có thể tha cho cô dễ dàng như vậy được…
Thế là anh ta lại ra ngoài xách về đống to , đống nhỏ toàn những thứ cô thích ăn , mà toàn là những đồ béo ngậy… Để rải rác khắp nhà , bất kì dừng chân nơi đâu cô cũng có thể nhìn thấy chúng… Từ phòng ăn , phòng khách , phòng ngủ , phòng sách , phòng làm việc , phòng luyện tập thể hình , ngay cả đến phòng tắm , nhà vệ sinh chúng cũng xuất hiện lan tràn …
Thử hỏi với một cái miệng ham như cô , thì làm sao có thể thoát khỏi sự quyến rũ của đồ ăn…
Thế này đâu lại vào đấy , cô lại nhanh chóng tăng cân vùn vụt… Anh ta lại có cơ hội thực hiện cái nghĩa vụ vô cùng thiêng liêng và cao đẹp… Ngày đêm miệt mài giảm cân giúp cô.
Đừng tưởng anh ta dở trò này cô không biết . Nhiều lúc cô cũng uất ức lắm chứ.
Đã không biết bao nhiều lần cô lén lút trốn về nhà , mà không hiểu sao chưa ra khỏi cổng đã bị anh ta tóm được bắt vào nhà trừng phạt.
Khóc lóc mếu máo nói nhớ nhà thì anh ta bảo về đó một mình không ai giúp cho giảm cân , để khi nào công việc rảnh rỗi anh ta sẽ đưa cô về.
Về với anh ta thà cô ngồi một góc tự kỉ còn hơn.
Ba mẹ cô qúy anh như con rể vàng, về đó cùng anh ta để họ tập trung bát nạt cô à!
Nếu không phải xảy ra khá nhiều chuyện với cô , thì có thể cô sẽ phải thực hiện chế độ giảm cân đó dài dài mất.
Nhưng dù sao mấy ngày nay nhờ ơn anh nằm đó , cô đã gầy đi mấy cân , cô mừng lắm , chỉ có điều bụng cô hình như không những không giảm , mà nó lại còn tức tức , chướng chướng lên thì phải?
Nếu không phải có chuyện này xảy ra , thì có lẽ cô cũng không hề phát hiện ra rằng… Hóa ra anh đang âm thầm xâm chiếm cướp mất trái tim cô…
NỖI nhớ anh da diết thúc giục cô phải vào thăm anh.
Thế là không suy nghĩ đến cái thời gian giảm béo kia nữa,
cô vội vàng vùng dậy, lần này rút kinh nghiệm.
Cô liền đi đánh răng rửa mặt , tắm rửa Chải đầu ,Thay quần áo sạch sẽ… Rồi mới sang thăm anh.
- Chào buổi sáng!
- Dạ! Phu nhân đến thăm ông chủ ạ?
- Quyết… Minh…
- Hìhì em đây ! Anh dậy rồi à! Có mệt lắm không? Anh đang làm gì vậy?
Cô vừa nói vừa vui vẻ le te đi đến chỗ anh.
Cứ nghĩ hôm nay đến lại phải nhìn anh ngủ buồn thiu , rồi lại độc thoại một mình chán chê rồi ra về…
Nhưng hôm nay anh tỉnh dậy rồi , như vậy thì cô không phải cô đơn một mình nữa hihi.
- ừm ! Anh muốn uống nước!
- Uống nước hả?
Đợi em một lát để em ra ngoài lấy cho.
- Ở trên bàn có rồi kìa?
- Đó là nước lọc anh uống làm gì!
Để em ra ngoài lấy nước hoa qủa hay nước ngọt cho nhé!
- Không cần đâu ! mấy thứ đó anh thích uống!
- Sao lại không thích?
Nó ngon mà!
- Anh đang bị thương chỉ uống được nước lọc thôi!
- Lắm chuyện ! Kệ anh!
Cô bực mình với lấy cốc nước giơ thẳng trước mặt anh
- Đây! Uống đi!
Anh nhìn cốc nước rồi khẽ cau mày , nhăn trán.
Nhưng cuối cùng đưa tay đỡ lấy cốc nước.
- Bây giờ thì em có thể ra ngoài rồi đấy !
( anh lạnh lùng nói , thật sự thái độ của cô khiến anh không thể nào chấp nhận được)
- Anh… Anh… Anh đuổi emmm
nói xong nước mắt cô không tự chủ mà rơi lệ .
Các đồ đáng ghét , vừa mới tỉnh dậy là đã đuổi cô đi , anh ta có ý gì đây?
Hay là đúng theo lời Kỷ Liên nói anh ấy không muốn gặp mình thật.
- Em về phòng nghỉ ngơi đi.
Trông em gầy yếu tiều tụy lắm rồi đó !
Nhìn những giọt nước mắt cô rơi , khiến anh không thể nào cầm lòng được… Thương xót lắm chứ ! Đau lòng lắm chứ ! Nhưng mà với bản tính trẻ con hơi tý là khóc lóc thế này … Thì sao có thể làm Đại Tỷ của một bang hội lớn nhất thế giới được chứ.
Đó là lý do vì sao anh chưa đưa cô đến ra mắt với mọi người.
- Hức hức hức … Anh vừa đuổi em về thì đúng hơn … Huhuhu… Em ghét anh lắm huhuhu
Cô nhìn anh hờn giận rồi quay lưng định bỏ đi ,
đáng ghét uổng công cô mong nhớ muốn được gặp anh , vậy mà khi vừa tỉnh dậy anh
đã muốn đuổi cô đi rồi.
Chán ghét không muốn gặp cô như vậy sao .
Cô khẽ cúi đầu ngăn dòng nước mắt không chảy , Xoay người bước đi .
Nhưng cô còn chưa kịp đi đến bước thứ hai , thì đột nhiên có một bàn tay to lớn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô
- Sao lại giận anh rồi?
- không dám! Bỏ ta