
Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341080
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1080 lượt.
thưởng cũng không quá mười vạn tệ, đây còn là tính xông xênh cộng với điều kiện là phải cố gắng làm việc, mỗi ngày ra sức lập công. Mỗi tháng Tô Nhạc phải trừ ra tiền nhà, tiền điện nước, còn phải gửi tiền cho thái hậu ở nhà, cũng sẽ không còn bao nhiêu tiền.
Phần lớn thu nhập của Tô Nhạc là nhờ viết tiểu thuyết, tiểu thuyết của cô trong giới văn học cũng có chút danh tiếng, sách xuất bản cũng tương đối dễ bán, qua vài năm như thế, cô cũng không phải một người thiếu tiền.
Đây là chỗ khiến cô hâm mộ Tô Nhạc, bất luận thế nào cũng không suy sụp đến mức không còn đường về.
"Đúng rồi, Tô Nhạc, không phải dì mở một xưởng thêu thủ công sao, làm ăn thế nào?" Trần Nguyệt đột nhiên hỏi: "Nếu cần giúp gì cứ nói với tớ."
"Thái hậu nhà tớ buồn chán, không có việc gì làm mới mở một xưởng thủ công có hơn một chục công nhân, lần trước nghe mẹ nói có nhận được một số đơn đặt hàng, làm ăn cũng không tệ lắm." Tô Nhạc lại cầm đĩa bánh lên ăn một miếng: "Hai năm nay ở đó thích vải thêu, hơn nữa vải thêu dùng để may lễ phục, sườn xám đều rất đẹp, mặc vào rất vừa vặn, thái hậu nhà tớ sắp thành địa chủ rồi."
Nói đến đây, Tô Nhạc cười cười: "Nhưng nếu có gì cần, tớ tuyệt đối không khách sáo với cậu."
"Vậy được, cậu đi ngủ sớm một chút, tớ cũng ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm, nếu không không sống được." Trần Nguyệt đứng dậy đi ra cửa, Tô Nhạc nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe miệng mỉm cười. Bình thường Trần Nguyệt luôn hung dữ với cô, nhưng khi thật sự gặp chuyện, cô nàng còn sốt ruột hơn chính cô, có một người bạn như thế, cô thật may mắn.
========== Phân cách tuyến trong truyền thuyết xuất hiện ==============
Ngụy Sở vừa giải quyết văn kiện vừa nói với Trần Húc: "Ngày mai tôi không đến công ty, nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng gọi cho tôi, để đầu tuần giải quyết."
Trần Húc kinh ngạc: "Đại ca, lẽ nào anh muốn nghỉ ngơi?"
Ngụy Sở ngẩng đầu lên từ trong đống tài liệu: "Thế nào, không được?
Trần Hục vội ho một tiếng: "Không phải, em chỉ tỏ ý khen ngợi hành động cố sức tìm vợ của anh thôi."
"Nếu khen ngợi có thể khiến cho cậu nhận ít tiền lương đi một chút, tôi không ngại để cậu khen ngợi tôi dài dài." Ngụy Sở ký một chữ ký trên tài liệu, lại đóng một con dấu lên, đặt sang một bên.
"Không thành vấn đề." Trần Húc cầm lấy tập tài liệu, hiếu kỳ hỏi: "Hẹn hò ạ?"
Ngụy Sở nhìn anh không nói gì.
Trần Húc thức thời bỏ chạy, chỉ là, trong lòng cảm thấy hứng thú với cô gái họ Tô kia.
Sáng sớm ngày hôm sau, có người trong công ty nói nhìn thấy sếp lái Audi tới siêu thị mua một đống rau dưa, trái cây, nhưng cũng chẳng có mấy người tin.
Bởi vì sâu trong tiềm thức của nhân viên, ông chủ đẹp trai ngời ngời của bọn họ nhất định là phải hưởng thụ người đẹp hầu hạ, nấu canh, bóp vai, sao có thể tự mình đi mua túi lớn túi nhỏ đầy nguyên liệu nấu an, đồn nhảm, đây nhất định là đồn nhảm!
Chỉ có Trần Húc vuốt cằm, nhìn đồng hồ suy nghĩ nghiêm túc, bây giờ mình đi ăn chực cơm nhà sếp, không biết có nên chuẩn bị phần của chính mình hay không? Hoặc là nghĩ, sau khi ăn xong có phải ngay cả tiền thưởng tháng sau cũng không còn hay không?
Chai mặt
Theo đuổi bạn gái phải chai mặt, Ngụy Sở triệt để làm được điều này.
Lần này tới nhà Ngụy Sở, Tô Nhạc ngại đi hai tay không đến, nên cô mua một chút hoa quả và đồ ăn vặt, đón một chiếc taxi tới khu biệt thự của Ngụy Sở.
Tới bên ngoài tiểu khu, bảo vệ thấy cô xách theo nhiều thứ, chỉ hỏi hai câu rồi không ngăn cô nữa, chờ Tô Nhạc đi xa, một người trong phòng bảo vệ mới mở miệng hỏi: "Anh nói xem, cô gái này có phải bạn gái của tổng giám đốc Ngụy hay không?"
Người bảo vệ lớn tuổi hơn uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Cậu nói tổng giám đốc Ngụy trẻ tuổi đẹp trai mà chưa từng đưa phụ nữ về nhà kia?"
Trong giới doanh nhân, Ngụy Sở là một người phát ngôn trẻ tuổi đầy hứa hẹn, anh không ngờ một người đàn ông như vậy lại cam chịu tốn công sức vì một người phụ nữ, mời mấy người bạn về nhà ăn chỉ vì không muốn để đối phương xấu hổ.
"Anh Ngụy," Tô Nhạc nở nụ cười với Ngụy Sở, thấy đối phương lại vào trong bếp mới cười cười với mấy người ở đây, coi như chào hỏi.
"Hiếm khi nào được ăn không một bữa." Đường Dao cầm lấy điều khiển ti vi, vừa chuyển kênh vừa nói: "Món cay Tứ Xuyên Ngụy Sở làm là tuyệt nhất, nghe nói là do mấy năm trước đặc biệt..."
"Xì dầu hết rồi, ai giúp tôi mua một chai về đi?" Ngụy Sở lại lần nữa từ phòng bếp đi ra, anh nhìn về phía Đường Dao: "Đường Dao, cậu đi mua."
"Ngụy Sở, cậu ức hiếp phụ nữ." Đường Dao nhướng mày, hiển nhiên là không muốn đi.
Sau khi nhìn lướt qua những người trong phòng khách một lượt, Tô Nhạc nghĩ bọn họ đều là đại gia, vì vậy nói: "Để em đi."
"Chị Tô, để tôi đi, tôi quen đường ở đây hơn." Trần Húc vội vàng đứng lên, nói với người đứng ở cửa phòng bếp một câu: "Nhớ thanh toán." Rồi lập tức co giò chạy ra ngoài.
"Thật có sức sống." Tô Nhạc giật giật khóe m