
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341094
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1094 lượt.
coi là hoàng tử à, Tô Nhạc cũng không phải chim sẻ, đừng có bày bản mặt ghen tức của mấy người ra, xấu xí, khó coi lắm."
"Chúng tôi ghen tức cô ta bị Trang Vệ đá chắc?" Hà Lệ thấy người nói là Lý Huyên Nhiễm trước giờ không biết nói chuyện khách khí, nhớ tới lần trước trong hội bạn học, Lý Huyên Nhiễm cũng nói Lâm Kỳ, bạn gái lúc đó của Trang Vệ không ra gì, cô đành nhịn xuống, không tiếp tục nói nữa.
Bạn học nữ thích nói xấu sau lưng kia cũng ngậm miệng.
"Đó chẳng phải Lâm Kỳ sao, cô ta tới đây làm gì?" Một người thấp giọng nói khiến cho bầu không khí xấu hổ tiêu tan không còn bóng dáng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía bàn đăng kí tên khách.
Người kia đúng là Lâm Kỳ, hiện giờ cô ta khác nhiều so với hồi gặp ở hội bạn học, mặc một chiếc váy dài tối màu, có vẻ gầy đi trông thấy. Mấy người bọn họ đều biết, Lâm Kỳ là kẻ thứ ba giữa Tô Nhạc và Trang Vệ, hôm nay thấy cô ta như vậy, có kẻ hả hê, có người thông cảm.
"Nghe nói cô ta đang làm nhân viên phục vụ trong một khu nghỉ dưỡng." Một bạn học nữ nói, trong giọng nói có chút trào phúng.
Lý Huyên Nhiễm nghe những lời này, không lên tiếng. Cách làm của Lâm Kỳ đã định trước cô ta sẽ không có kết quả tốt, nhà họ Trang sẽ không nhận một người không biết thức thời làm con dâu, Lâm Kỳ lại không hiểu được điểm này.
Trò khôi hài trong tiệc rượu mấy tháng trước cô cũng có nghe nói, cuối cùng không còn nghe thấy tin tức của Lâm Kỳ nữa, không ngờ cô ta lại trở nên thế này, đây cũng coi như một bài học cho cô ta.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ kiêu ngạo dừng trên bãi đỗ xe bên ngoài bãi cỏ, mấy người đang bàn luận chuyện Tô Nhạc giật giật khóe miệng, bởi vì bọn họ nhận ra chủ nhân chiếc xe kia còn hung dữ hơn cả Lý Huyên Nhiễm, Trần Nguyệt.
Trần Nguyệt mặc một bộ Âu phục thời trang lạnh lùng bước xuống xe, sập cửa xe rồi lập tức giẫm giày cao gót bước vào trong hội trường, ung dung đi đến bàn đăng ký viết tên, nhìn thoáng qua xung quanh, không thấy bóng dáng Tô Nhạc và Ngụy đại thần.
Quả nhiên đại thần luôn phải xuất hiện trên sân khấu vào thời điểm cuối cùng, đúng không? Cô sờ sờ cằm, xem ra Tô Nhạc cùng Ngụy đại thần miệng thì nói muốn âm thầm tới nhưng thật ra là đã dùng cách rất thu hút sự chú ý rồi.
Liếc mắt nhìn Trang Vệ trong bộ Âu phục màu trắng như hoàng tử bạch mã, Trần Nguyệt cười nhạt, hiện giờ không biết trong lòng gã đàn ông này đã hối hận đến mức nào.
Cách hội trường náo nhiệt không xa, một chiếc xe màu đen đang hướng về phía này, một số khách khứa tinh mắt đã nhận ra, đó là chiếc xe yêu quý của Ngụy Sở, tổng giám đốc Kim Sở, một trong những công ty có tiềm năng nhất hiện nay.
"Đó là xe của anh Ngụy đúng không?!" Một bạn học hơi cao giọng nói, khiến cho những bạn học khác không nhịn được mà nhìn về phía chiếc xe màu đen đang dừng lại bên ngoài hội trường.
Hả hê
Số phận chính là kỳ quái như thế, khi bạn cho rằng bước tiếp theo là hạnh phúc thì nó lại là một bước ngoặt.
Xe xịn, trai đẹp, gái đẹp, chỉ cần hai trong số ba điều này phối hợp lại với nhau đã làm cho người ta đặc biệt quan tâm. Vì vậy, khi Ngụy Sở dừng xe lại đã có không ít ánh mắt nhìn về phía đó.
"Đúng là khí thế của đại thần trong truyền thuyết." Trần Nguyệt đi tới bên cạnh Lý Huyên Nhiễm, nghe thấy Lý Huyên Nhiễm nói vậy, cười vô cùng bí hiểm: "Lát nữa sẽ để cậu nhìn thấy khí thế của nữ vương."
"Nữ vương nào cơ..." Lý Huyên Nhiễm đột nhiên trợn tròn hai mắt, không dám tin, nhìn Ngụy Sở sau khi xuống xe còn khom lưng mở cửa xe phía bên kia, trên ghế phụ lái có một người! Còn là một cô gái!
Một số tiền bối sau khi hiểu ra đều cười lớn, một thanh niên tài giỏi, lý trí đến đâu cũng sẽ vô cùng ngoan ngoãn trước mặt cô gái trong lòng.
Vị hôn thê của Trang Vệ, Tống Vi, cũng không ngờ Ngụy Sở sẽ tới, cô hơi ngạc nhiên đi đến, ánh mắt hướng về phía cô gái đi bên cạnh Ngụy Sở: "Cô ấy là bạn anh à?"
Trang Vệ cố gắng duy trì nụ cười khách sáo, dời ánh mắt khỏi Tô Nhạc: "Cô ấy là bạn học đại học của anh."
Tống Vi thật sự bất ngờ, thì ra Ngụy Sở cũng sẽ để ý một cô gái như thế, thật sự làm cho người ta không tưởng tượng được, cô luôn cho rằng một người đàn ông như vậy sẽ không tin vào những thứ xa xỉ như tình yêu.
"Em cảm thấy rất nhiều cô gái ở đây đang dùng ánh mắt lăng trì em." Tô Nhạc kéo tay Ngụy Sở, cười cười hạ giọng nói: "Anh nói xem số đào hoa của anh rốt cuộc phát đến lúc nào mới hết?"
"Ghen à?" Ngụy Sở cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Tô Nhạc: "Anh thấy ở đây cũng không ít đàn ông đang nhìn em, thế mà anh có oán trách gì đâu."
"Chẳng phải bọn họ muốn nhìn xem bạn gái của tổng giám đốc Ngụy có dáng vẻ gì à?" Tô Nhạc nhíu mày, thuận tiện lặng lẽ cấu lên tay Ngụy Sở: "Em đã nói là hẹn hò với anh rất thiệt thòi mà."
Dưới sự dạy dỗ đầy tình yêu, Ngụy Sở cười vô cùng phong độ: "Ừ, sau này nhất định anh sẽ bồi thường cho em xứng đáng." Kết quả, bài học tình yêu này lại nặng hơn một chút.
"Hai người đang đả kích mấy người độc thân như tôi đúng không?" Trần Nguyệt soi