
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341035
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1035 lượt.
.
Ngay lập tức, những người quen biết hay không quen biết đều ùa đến chúc mừng.
Một người tên Chờ Nhạc cũng nhắn lại, chỉ có hai chữ: Vợ ơi.
Vì vậy, trong danh sách người thân của Tất Cửu lại có thêm một cái tên "Chờ Nhạc".
"Đang online à, xem ra tối qua anh chưa đủ cố gắng rồi." Người nào đó từ phía sau vươn tay ôm lấy eo Tô Nhạc, Tô Nhạc buông con chuột trong tay, bình tĩnh phun ra một chữ: "Cút."
"Vợ ơi, đừng giận, anh giúp vợ bóp vai, đấm lưng." Người nào đó bị chửi mà vẫn tiếp tục mặt dày sán tới gần, mắt nhìn trang cá nhân trên màn hình, nụ cười lại càng sáng lạn, khóe môi nhếch đến tận mang tai.
"Vợ ơi."
"Hử?"
"Chào em."
"... Em khỏe."
Người nào đó nở nụ cười.
~ Hết chính văn ~
Từ "chào em" có Hán Việt là "nhĩ hảo", cũng có nghĩa là "khỏe không", kiểu như người Việt Nam hay chào nhau là "này, khỏe không?" ấy. Vậy nên khi Sở Sở nói "nhĩ hảo", Nhạc Nhạc bé nhỏ ngập ngừng một chút rồi mới trả lời, kiểu như bật đèn xanh cho Sở Sở ấy, vậy là cô bé quàng khăn đỏ đã rơi vào tay sói già Sở Sở. Cái giường mềm lại phát huy công dụng. Hà hà hà...
Nghĩ lại thì cái tên truyện cũng có thể để là "Vợ ơi, em khỏe không." Cái tên thật là tình thú. Há há há...
Ngoại truyện
Lần đầu tiên Ngụy Sở nhìn thấy cô bạn học tên Tô Nhạc là ngày sinh viên năm thứ nhất nhập trường, anh là chủ tịch hội sinh viên nên phải cùng với những hội viên khác tiếp đón tân sinh viên.
Ngày đó, khi anh vội vã chạy tới đón những sinh viên mới thì thấy một nữ sinh tóc dài kéo hành lý, bên cạnh không có người thân đi cùng, hiếm khi nào anh lại chủ động đi tới giúp nữ sinh này kéo hành lý, hỏi ký túc xá, chỉ dẫn quy trình báo danh.
Trên đường đi, anh nói, nữ sinh này nghe, không giống như những tân sinh viên khác, sau khi nghe nói anh là chủ tịch hội sinh viên sẽ xin số điện thoại, lôi kéo làm quen, cô bé đó chỉ quan sát anh từ trên xuống dưới rồi tiếp tục im lặng đi theo anh.
Vậy mà đột nhiên trong trường có việc, một đàn anh là anh ném hành lý, bỏ lại cô bé đàn em đó lại giữa đường, vội vàng bỏ đi, ngay cả chuyện tìm một đàn anh dẫn đường cũng quên, Cho tới buổi tối, sau khi nằm lên giường, anh mới mơ hồ nhớ ra hình như hôm nay anh đã bỏ lại một tân sinh viên giữa đường?
Sau đó, anh thường xuyên nhìn thấy nữ sinh kia, tại căn tin, ven đường, trong phòng tự học, thư viện, trên giảng đường, thậm chí là trên đường lớn. Dần dần, anh tập thành một thói quen, cứ ra khỏi cửa là nhìn bốn phía xem cô bé đó có ở gần hay không. Phần lớn thời gian anh đều không phải thất vọng, cô bé kia sẽ xuất hiện trên con đường đầy bóng cây, hay trong lớp học, hoặc trên sân bóng rổ. Những khi không bất ngờ gặp được cô bé đó, anh còn có chút cảm giác tiếc nuối.
Cảm giác khó hiểu này khiến cho anh có chút bất an. Sau đó, không biết làm thế nào anh biết được nữ sinh đó thích ăn món cay Tứ Xuyên. Ngày nghỉ về nhà, không hiểu sao anh lại nổi hứng học làm món Tứ Xuyên. Trong những ngày nghỉ đó, anh chậm rãi nhận ra điều gì đã xảy ra, đợi tới khi khai giảng anh sẽ thổ lộ với nữ sinh đó tình cảm của mình, anh đã nghĩ như vậy.
Khi thấy nữ sinh đó hẹn hò với nam sinh khác, ngoại trừ cảm giác mất mát, anh còn cảm thấy đau lòng, anh hiểu lần này chính anh đã bỏ lỡ cơ hội. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh tới một công ty lớn thực tập, sau đó lại bán phần mềm máy tính anh tự thiết kế, cộng với số tiền đã kiếm được ở đại học, anh mở một công ty nhỏ, trong khi đó, anh cũng được một số bạn bè giúp đỡ, tình hình công ty càng ngày càng tốt lên. Tiếp đó, anh lại tiếp quản công ty của gia đình, con đường phía trước càng rộng mở, giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của công ty anh.
Thực ra ngày đó anh không định tới hội bạn học cùng thành phố, nhưng đột nhiên nhớ tới cô bé nữ sinh mấy năm trước, anh đã ôm ấp một tâm trạng không định nghĩa được, lái xe đi tới điểm hẹn, chậm hơn một chút so với thời gian đã hẹn. [ truyện đăng tại '>
Cô bé tên Tô Nhạc kia thật sự tới, thoạt nhìn cô đẹp hơn hồi đại học rất nhiều, chỉ có ánh mắt vẫn không thay đổi, vô cùng hút hồn.
Nhìn đi, đây rõ ràng là duyên phận.
Anh đã nghĩ như vậy, sau đó dần dần tới gần cô bé Tô Nhạc kia.
Ngoại truyện sau khi kết hôn
(1)
"Tiểu Nhạc, về công ty chúng ta làm đi."
"..."
"Tiểu Nhạc, bầu không khí của công ty chúng ta rất tốt."
"..."
"Tiểu Nhạc, em có đồng ý không, nói một tiếng đi."
"Không!"
(2)
"Nghe nói... Trang Vệ và Tống Vi ly hôn rồi."
"Ừ." Tô Nhạc lật tờ tạp chí trong tay.
"Trang Vệ có liên lạc với em không."
"Không có." Nói mà không thèm ngẩng đầu lên.
"Buổi tối em muốn ăn gì, anh làm cho em."
Tô Nhạc thở dài, đặt tờ tạp chí trên tay xuống, hôn lên mặt người nào đó một cái: "Anh quyết định là được rồi."
Người nào đó thỏa mãn đi vào phòng bếp. Tối hôm đó, hai người đối mặt với một bàn đồ ăn vô cùng thịnh soạn.
Tên họ Ngụy nào đó vừa bị phê bình lãng phí vừa ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
(3)
Trần Nguyệt kết hôn rồi, đối tượng chín