Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Tác giả: Thiên Thượng Lam Cẩn

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 1342425

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2425 lượt.

ại một chút, nếu lúc ấy thật sự làm như vậy, nhất định hiện tại sẽ hối hận. Tựa như những gì Lăng Ngạo đã nói, hiện giờ cô không chỉ là chủ nhân của nhà họ Lam, mà còn là vợ của anh, cô còn có ba đứa nhỏ nghịch ngợm nhưng lại vô cùng đáng yêu.
"Ông nội đã từng nói, tất cả mọi chuyện ở nhà họ Lam đều do con quyết định, bất kể là ai cũng không thể làm trái những lời con nói, lời này coi như là không tính toán gì hết. Cho dù ông nội có phản đối, nhưng con đã quyết, nhất định sẽ thi hành, tuyệt đối sẽ không vì tác động bên ngoài mà có sự thay đổi nào. Dù là. . . . . . ."
"Bốp."
"Cha (ông nội)."
Lam Duê vẫn chưa nói hết lời, Lam lão ông liền vung tay lên, cắt đứt toàn bộ mấy lời nói cuối cùng của cô, hung hăng tát một cái không chút lưu tình.
Tức thời, gương mặt của Lam Duê liền lệch sang một bên, khi quay đầu lại, dấu tay đỏ tươi in hằn trên gò má.
Suốt nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lam Duê bị đánh.
Gương mặt không chút biểu cảm trước cái tát này, thậm chí cả tay cũng không đưa lên đỡ, dường như không hề biết đau đớn là gì.
"Mẹ!"
Ba đứa nhóc mới vừa chạy xuống lầu liền bắt gặp cảnh mẹ bị đánh, trên ba gương mặt non nớt hiện rõ vẻ kinh hoảng. Nện từng bước chân ngắn cũn, nhanh chóng chạy đến trước mặt của Lam Duê, che chắn trước mặt cô, ba khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống nhau như đúc, đượm vẻ tức giận, đôi mắt đen sáng ngời ngân ngấn nước, lệ quang lóng lánh.
Đối với bọn chúng, bất kể là ai cũng tuyệt đối không thể làm hại đến cha mẹ của chúng, dẫu cho năng lực của cha mẹ rất mạnh, dẫu cho biết rõ rằng cụ cố không thể nào làm tổn thương đến mẹ, cũng nhất định không cho phép.
"Cái tát này con nên gánh chịu, Lam Duê không nên nói như vậy với ông nội.” Lam Duê vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo một tia sắc bén, chỉ nhìn mỗi Lam lão ông, hơi nhấc cằm, đáy mắt toát lên sự kiên định không hề có chút dao động: “Song, quyết định của con vẫn như cũ. Ông nội nên có lòng tin ở con, con sẽ không bao giờ làm những chuyện mà mình chưa nắm chắc. Dù cho chỉ có 1% hy vọng, con cũng sẽ biến nó trở thành 100%.”
Bởi vì câu nói kiên định đầy tự tin của cô, vẻ mặt của người nhà họ Lam khẽ động.
Hàng lông mi thon dài hơi rũ xuống, Lam Duê cười nhạt nói: "Ông nội hẳn rất rõ ràng, con không thể nào để mặc cho Lam Triệt chịu khổ ở bên ngoài. Ngày trước còn chưa biết rõ tình hình, bây giờ con đã biết rồi, nếu như để yên không làm gì cả, vậy thì con không còn là Lam Duê nữa.”
"Huống chi, ông nội nên tin tưởng con có thể mang Lam Triệt trở về. Ông nội cũng không cần lo lắng chuyện con sẽ đâm đầu vào nguy hiểm, con chính là mẹ của ba tên tiểu ma vương này, nếu như con không có ở đây, mấy tên nhóc này còn không dám phản trời sao?”
Ba đứa nhóc quay đầu nhìn mẹ mình, làm sao cũng không nghĩ ra mẹ lại kéo bọn chúng vào trong cuộc đối thoại nữa.
Ba đứa nhỏ chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn mẹ thân yêu.
Lam Duê ngồi xổm người xuống, khẽ vuốt ve quả đầu nhỏ của ba đứa, cười nói: "Trong khoảng thời gian này các con phải ở nhà ông ngoại, mẹ có chuyện cần đi ra ngoài một thời gian. Các con ở đây phải thật ngoan, nếu như mẹ trở về mà nghe nói các con không biết nghe lời, cẩn thận cái mông của các con. Mẹ biết rõ người có thể đánh bại được các con chỉ có cha mẹ và chú Vân Trạch, chú Johan. Nhưng mà lần này mẹ cũng muốn mang bọn họ theo, chính vì như vậy, cho nên mẹ mới nhắc nhở các con trước. Bé con, các con đừng làm cho mẹ thất vọng.”
Ba đứa nhỏ sững sờ, gật đầu theo từng câu từng chữ mà Lam Duê nói, bọn chúng cảm thấy dường như hôm nay mẹ mình có hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
"Mẹ, đau không? Liễm Tranh thổi một chút!"
Liễm Tranh vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại ra, nâng gò má sưng đỏ của Lam Duê, vừa thổi nhẹ vừa nói.
"Mẹ muốn đi làm cái gì? Sẽ gặp phải nguy hiểm sao? Bao giờ mẹ mới trở về?"
"Mẹ, mẹ, cha cũng đi sao? Có phải rất nguy hiểm hay không? Lần này mẹ mang theo cả chú Vân Trạch và chú Johan, có phải chứng minh là nó rất nguy hiểm không mẹ? Trước kia mặc kệ là mẹ đi làm chuyện gì, đều để chú Johan ở lại, nhưng tại sao lần này lại mang chú ấy theo? Có phải mang theo chú Johan là nói rằng lần này mẹ sẽ đi làm chuyện nguy hiểm phải không? Mẹ, có phải hay không, phải hay không?"
Liễm Dực đẩy Liễm Tranh ra, ôm cổ của Lam Duê, liên tục lên tiếng chất vấn. Gương mặt nhỏ nhắn mang vẻ nghiêm túc không xứng với số tuổi của thằng bé, con ngươi đen láy đượm rõ sự uy hiếp, ánh mắt nhìn người rất giống với Lam Duê và Lăng Ngạo.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào, khiến Lam Duê có hơi mất tự nhiên. Dù sao nó cũng đến từ một đứa bé còn rất nhỏ, tóm lại là làm cho người ta cảm thấy rất khó thích ứng.
Nhếch môi cười: “Không, sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà có chút khó giải quyết, nhất định mẹ sẽ mau chóng trở về. Khi đó, mẹ sẽ mang cả cậu Lam Triệt của các con về, được không?"
"Nhưng. . . . . ."
"Mẹ, mẹ thường nói, làm người phải trung thực, hy vọng mẹ có thể nhớ rõ những lời mà mẹ đã nói ở trước mặt nhiều người như vậy ngày hôm nay, hy vọ


XtGem Forum catalog