
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341767
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1767 lượt.
dám vào phòng, chỉ ở bên ngoài la hét: “Vợ, nàng đừng kích động, tác động miệng vết thương không tốt.”
Ta vừa tức vừa mệt lại thương tâm, khi trời mau sáng, rốt cục nằm úp sấp trên cái gối đầu mới được đưa vào, khóc đến khóc đi rồi ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, tiểu nha hoàn nguyên bản đối với ta coi thường khinh thường nhất vội vàng đem chậu nước bằng bạc giơ qua đỉnh đầu, cung kính đưa đến trước mặt ta, một cái tiểu nha hoàn khác xông lên phía trước, săn sóc cẩn thận nâng cơ thể của ta dậy, kê đệm mềm làm chỗ tựa lưng, sau đó hai tay lần lượt dùng khăn mặt nóng với muối để rửa mặt làm sạch. Ta mơ hồ một lát, nhìn ra bên ngoài, một dàn nha hoàn xinh đẹp cư nhiên đứng ở cửa, trong tay đang cầm các loại canh cháo điểm tâm nọ kia, ngaon ngoãn vâng lời, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ chờ để tiến lên hầu hạ.
Ta còn thật sự xem xét chăm chú bộ dáng của dàn nha hoàn này, cơ hồ đều là mặt tròn ngực lớn eo nhỏ mông to, tựa hồ đều là tiểu mỹ nhân trong phẩm vị của người nào đó. Trong lòng càng phát ra cơn lửa giận vô danh, tùy tiện lau rửa vài cái, ném khăn mặt đi, quát hỏi: “Hắn đang làm cái trò gì?”
Các mỹ nhân ánh mắt đều cùng một lượt xoàn xoạt nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, run lên một chút, sau đó tề xoát xoát quay lại đến, đều cùng một lượt trả lời: “Nô tỳ phụng dưỡng không chu toàn, là lỗi của nô tỳ, xin phu nhân bớt giận.”
Hai nữ hộ vệ thấy chủ tử bị dìm hàng, không dám ở lại lâu, vội vàng cáo lui. Nhóm mỹ nhân nha hoàn muốn cười lại không dám cười, đến mức mặt đều đỏ.
Ta cố gắng há to mồm ăn cơm, tranh thủ sớm ngày khang phục để áp bức người!
Ước chừng qua hơn một giờ, lúc ăn no rồi nghỉ ngơi, tám chín nữ tử ăn mặc khác nhau, dung mạo xấu đẹp không đồng nhất, tuổi lớn nhỏ các loại, từng người một vọt lên, tiến vào, tự giới thiệu cũng là người trong Liệt Hỏa giáo Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Câu Trần, Đằng Xà, Thao Thiết, Tất Phương, nữ giáo đồ cấp bậc hỗn độn, là tay sai các ngành nhánh, cụ thể làm gì không rõ lắm, dù sao cũng là phụng chỉ tới làm thuyết khách cho giáo chủ.
Thạch Đầu ở ngoài cửa sổ tự mình giám sát trận chiến, gửi đến ánh mắt cổ vũ, các nàng giống như đánh tiết canh gà, cuốn tay áo lên tranh nhau đi tiên phong ra trận.
Đằng Xà tỷ tỷ nói: “Mộc giáo chủ rất đáng thương, từ sau khi nghe đồn phu nhân đã mất, mười năm không gần nữ sắc, cái xác không hồn, mỗi ngày chỉ nhớ nhung phu nhân, những mỹ nhân này được các võ lâm môn phái khác phỏng theo khẩu vị của hắn mà đưa tới, hết thảy đều bị chuyển giao cho cấp dưới hoặc dùng làm nha hoàn, tuy rằng lần này là làm sai, cũng coi như ông trời thương tình cho gặp gỡ, nhẫm lẫn nảy sinh trong cảnh tình cờ, thành toàn cho hai người. Phu nhân xem xét phân thượng trên tấm chân tình của hắn, nên giơ cao đánh khẽ, giáo huấn một chút liền quên đi.”
Tất Phương đại nương nói: “Ai nha, thiên hạ nào có nam nhân không phạm phải sai lầm? Biết sai, có thể sửa mới là tốt.”
Chu Tước tiểu muội nói: “Giáo chủ mỗi ngày say rượu thành tính, ngồi yên không loạn, chính nhân quân tử cũng là vì nhớ ngươi. Mỹ nữ đệ nhất của võ lâm kia… Không phải, là mỹ nữ thứ hai muốn vuốt tóc làm đỏm! Muốn câu dẫn giáo chủ, lập tức không nói hai lời bị quăng đi ra ngoài cửa, nếu là nam nhân tham hoa háo sắc kia của ta có thể làm được một nửa như thế này, chuyện sai lầm lớn bằng trời ta cũng nguyện tha thứ cho hắn.”
Bạch Hổ lão bà bà nói: “Nữ hài tử khi tuổi còn trẻ luôn tâm cao khí ngạo, trong mắt chứa không dưới nửa điểm hạt cát, có một số việc đợi già đi quay đầu nhìn lại, sẽ hối hận.”
Cuối cùng Huyền Vũ mỹ nhân lắm mồm mau lưỡi nói: “Phu nhân ngươi muốn thế nào mới tha thứ hắn? Muốn hắn chịu đòn nhận tội cũng được, muốn hắn lên núi đao xuống chảo dầu cũng được, dù sao cũng phải vạch ra rõ đạo lý, giáo chủ của chúng ta bình thường tính tình không tốt lắm, nếu là phát sinh ra ác liệt hơn ba phần, chúng ta làm cấp dưới ngày cũng không có cách nào sống nổi.”
Chúng nữ nhất trí xưng phải.
Ta nói: “Nếu lần này bị bắt đến không phải là ta? Nếu mà làm đến mức ta mất mạng? Phải như thế nào để kết thúc đây? Nếu là tất cả sai lầm trong thiên hạ đều có thể xin lỗi để vãn hồi, sao còn cần luật pháp làm cái gì? Cần công lý để làm cái gì?”
Câu Trần đại tỷ vỗ bộ ngực nói: “Nếu giáo chủ thật sự chỉ vì mưu tính kế hoạch lớn là con nối dõi, sớm tám trăm năm trước đã cường thưởng dân nữ rồi, làm sao còn chờ tới bây giờ? Một mặt là lão gia kia mỗi ngày uy bức ép buộc, mặt khác là bóng dáng của phu nhân người thực làm cho hắn động tâm a! Nếu không làm sao lần đầu tiên liền trúng mục tiêu, thành toàn mối nhân duyên tốt đẹp cho các ngươi?”
Thao Thiết gia loli cũng nói: “Trước kia đi theo giáo chủ làm việc, từng nghe thấy hắn cùng lão gia cãi nhau, lão gia bảo hắn mau chóng nạp thiếp sinh con, hắn nói những chuyện khác có thể nhân nhượng lão gia, nhưng phu nhân của nhà mình vì hắn mà báo huyết hải thâm cừu là ân, vì hắn mà sống chết có nhau là tình, ân tình nặng như núi, cho nên việc này vạn vạn không thể nghe lệnh. Giáo chủ tốt như vậy, làm