
Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341677
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1677 lượt.
, vỗ vỗ bả vai của hắn nói: “Đứng lên đi, chúng ta đến phòng bếp chờ cha ngươi đi ra.”
Thạch Đầu quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Cha ta còn chưa nói có thể đứng lên.”
Ta thật hết chỗ nói rồi, đành phải ngồi xổm chờ chung với hắn, hai người cùng nhau đếm kiến…
Đếm tới lượt thứ ba, Thiết Đầu đại thúc rốt cục cũng đi ra, vẻ mặt thoải mái, hắn bước nhanh đi tới, lại sờ sờ đầu của ta, ôm Thạch Đầu bị thương đi về nhà. Bà ngoại và cậu hai người bọn họ nhìn ta, cười ngọt ngào như mật, không hề đề cập đến chuyện hủy dung, giống như vân đạm phong khinh, cái gì cũng chưa phát sinh qua.
Ta thực không hiểu vì sao…
Nhưng mà lần này té bị thương đối ta mà nói là trong cái rủi có cái may, cái miệng bị thương, chóp mũi cũng bị trầy, không có 2 cây răng cửa,, tiếng nói hút gió, biến thành người quái dị, hơn nữa kiểu tóc khó coi, phối hợp quần áo lộn xộn, ai cũng không muốn nhìn ta thêm một cái.
Nếu Nam Cung Hoán muốn một nghĩa nữ như vậy, khẳng định là mắt chó bị mù!
Ta soi gương, vì không cần tự mình động thủ đi hủy dung mà cảm thấy thật cao hứng, cũng mỗi ngày ngồi ở trà liêu hỗ trợ, chờ mong hai tên cầm thú trong lúc răng cửa chưa kịp mọc lại đại giá quang lâm, bằng cái bộ dáng này, 21+ hắc ám sẽ nhanh chóng chuyển hướng thành điền văn ấm áp.
Trời cao cuối cùng cũng chiếu cố ta một lần, ngồi ở trà liêu đến ngày thứ bảy,người của Nam Cung thế gia rốt cục đến đây, bạch long câu xinh đẹp đang ăn cỏ bên cạnh hắc vân câu cao lớn uy vũ, đeo yên cương tinh xảo, thể hiện khí phách mười phần.
Ta giữ vững tinh thần, kiểm tra gương mặt trang điểm đỏ như mông khỉ, sau đó bước thấp bước cao, cầm khay run run, đi đến trước mặt hai đại cầm thú, đặt chén trà xuống, nhìn về phía bọn họ “Thản nhiên” cười một cái, cúi đầu lặng lẽ quan sát hiệu quả.
Một tiếng xoảng trong treo vang lên, là tiếng Nam Cung Minh khiếp sợ làm rớt chén trà, ngồi ở bàn kế bên đám thủ vệ người người không dám nhìn, có vài tên còn phun trà, hết thảy quay đầu đi chỗ khác, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Có đại thúc mặt đen còn trêu ghẹo: “Nha đầu kia bộ dạng cũng thật như hoa như ngọc…”
Ừ, hiệu quả tốt lắm, Nam Cung Hoán đâu rồi?
Nghe từng trận trào phúng, ta vừa lòng phản ứng xung quanh, đã thấy chỗ rẽ không xa đi tới một vị nam nhân hơn ba mươi tuổi, bộ dạng cùng Nam Cung Minh có vài phần tương tự, nhã nhặn tư văn đứng ở góc tường, diện mạo không thật đặc biệt cũng không nổi bật, nhưng rất có khí thế, giống như sư tử tuyệt không bị nhận sai thành con chó nhỏ, làm cho người ta không thể không nhìn chăm chú.
Ta bày ra biểu tình chân chó, hé miệng hướng về phía hắn cười, hết sức lộ ra 6 cây răng nhỏ.
Nam Cung Hoán thực bình tĩnh, khóe mắt hơi hơi giựt giựt, hắn nhìn về phía Nam Cung Minh nâng nâng cằm, hỏi: “Người ngươi nói chính là nàng?”
“Làm thế nào biến thành ra như vậy?”
Bình thường chúng ta ở trên mạng thấy ảnh chụp ngôi sao sau khi tẩy trang, đều đã sợ mất mật. Đừng nói bộ dạng thê thảm này của ta.
Tiểu cầm thú thấy tiểu mĩ nữ ta thảm biến thành tiểu quái thú, sợ tới mức tròng mắt đều sắp rớt ra, miệng hắn mím lại nửa ngày, mới đáp ra một tiếng “Phải”.
“Đi thôi.” Đại cầm thú quay thân rời đi, thị vệ đi theo để lại tiền thưởng.
Nam Cung Minh nhìn theo phụ thân, lại nhìn ta, dậm chân một cái, đuổi theo, trong miệng còn gọi: “Phụ thân… Hãy nghe con nói!”
“Thánh mẫu, ngươi đừng nói tốt hơn !” Đàn ngựa tung lên một trận bụi bậm, ta phất tay vui vẻ đưa tiễn đám cầm thú.
Bà ngoại nhéo lỗ tai kéo ta về, vừa lấy nước rửa mặt vừa quở trách: “Tiểu nha đầu! Dám lấy son bột nước của mợ ngươi ra chơi! Nghĩ không cần tiền mua a?!”
Ta bị đánh mấy roi ngọt ngào, lại yên tâm bỏ xuống tảng đá lớn.
Buổi tối đó, ngủ ngon khác thường.
Ta mơ thấy chính mình bị đồng hồ báo thức trong di động đánh thức, bên người là gối ôm KITTY mềm mại, chân gác lên vịt bông màu vàng, quán điểm tâm sáng dưới lầu bay tới mùi thơm nức của bánh quẩy cùng sữa đậu nành, tiếng kèn inh ỏi của ô tô và xe máy vang lên không ngừng. Ngay cả lão tổng hay buộc chúng ta tăng ca thoạt nhìn cũng đẹp khác thường.
Đối mặt sự vật hết thảy quen thuộc, ta cảm động ở đứng ở ban công cất cao giọng hét to: “Các đồng chí có khỏe không! Hồ Hán Tam ta đã trở về!”
Nhưng khi mở mắt ra, vẫn là gian nhà ngói tràn ngập bùn đất xa lạ, gối trúc khiến da đầu từng trận phát đau, miệng cắn góc chăn vải bố, chảy vài giọt nước miếng.
Là mộng? Là thực?
Vì cái gì hai cái thế giới đều chân thật như thế?
…
Buổi chiều, ta đến trà liêu giúp bà ngoại dọn dẹp, ngựa của Nam Cung thế gia lại tới nữa.
Nhảy xuống ngựa là một tiểu tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt trẻ con đáng yêu, cười tủm tỉm đi đến trước mặt ta, nhìn trái nhìn phải đã đời, đưa ra một cái gói nhỏ: “Thiếu chủ của chúng ta đưa cho ngươi.”
Thánh mẫu kia còn chưa chịu yên? Ta lui ra sau hai bước, khoát khoát tay nói: “Ngươi nhận sai người, ta và thiếu chủ của các ngươi không có quen biết.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu tử cúi người, lại nhìn mặt của ta, lưu loát nói, “Thiếu chủ đã